Nhìn lại lớp học viên của mình giai đoạn sơ khai, mình nhận ra chỉ có Phương Thảo là có sự thay đổi rõ nét cả về chất và lượng. Mấu chốt khiến Phương Thảo có được điều đó không nằm ở trí thông minh mà nằm ở sự bền bỉ.
Phương Thảo và mình bắt đầu kết nối với nhau lần đầu tiên cũng vào thời điểm này hai năm trước. Khi ấy Phương Thảo đã học xong khoá học online của mình trên edumall và thu được khá nhiều thành quả. Thấy mình đăng tuyển sinh khoá học về giao tiếp mới chị ấy nhắn tin hỏi mình có nên đăng kí hay không? Vì khoá kia chị đã học được rất nhiều thứ rồi. Khi ấy mình nói là chị nên học vì khi có em đồng hành cũng sẽ khác lúc chị học một chiều, vì sẽ luôn có sự phản hồi và theo sát của em. Giây phút ấy có lẽ mình và chị đều không biết nó sẽ đánh dấu cho một hành trình dài song hành cùng nhau sau này. Thời điểm ấy Phương Thảo cũng không phải học viên xuất sắc nhất của mình nhưng chị đã bóc thêm được một lớp vỏ hành nữa của bản thân để tìm ra câu trả lời cho bản thân: tôi là ai? và tôi sinh ra để làm gì?. Kết thúc khoá học là lần đầu tiên Phương Thảo dám đăng tải một video bản thân thuyết trình lên trang cá nhân và thu được 1 ngàn lượt xem và hàng trăm comment. Chính điều đó làm Phương Thảo choáng váng nhưng đồng thời cũng giúp chị ấy nhận ra chị ấy hoàn toàn không nhút nhát như chị ấy vẫn nghĩ. Sau khoá học chị đã nói với mình sau 32 năm là một người tự ti, rụt rè thì đến năm 33 tuổi ai cũng bảo chị ấy tự tin, giỏi ăn nói, khác hẳn Thảo trước kia.
Nếu là người khác, hành trình học tập có thể đã kết thúc tại đó. Nhưng Phương Thảo thì không, chị ấy học mỗi ngày. Học đến mức chồng bảo “vợ học gì mà học lắm thế, hết học khoá này rồi lại học khoá kia, rồi còn đọc sách nữa, không mệt à?”. Phương Thảo bảo em thấy học vui mà, có mệt đâu, nhưng cũng không quên kết nối sâu lại với chồng nếu không khó mà tập trung học được nếu nóc nhà không vui. Rồi mình bảo chị ấy dấn thân vào một dự án phát triển kỹ năng chuyên sâu sau này, lớp học đó mình chịu trách nhiệm đồng hành chính. Đó cũng là giây phút mình giúp Phương Thảo kết nối với chị Thuỷ Tulip – người thầy lớn sau này của chị. Khoá học ấy cũng đánh dấu sự ra đời cho khoá thuyết trình của mình (tên gọi trước kia là khoá luyện giọng). Khi mình đang hăm hở tuyển sinh K2 khoá thuyết trình thì Phương Thảo nhắn cho mình là “chị đăng kí K2 của em rồi nhé, chị vẫn muốn học em ạ, chị tò mò sao có 1 phút 30 giây mà mọi người có thể nói hay đến thế”. Và chị dấn thân vào khoá học của mình như thế, cũng chính vì tinh thần quyết liệt ấy mình đã lựa chọn chị làm người đồng hành với mình các dự án đào tạo sau này. Khoá học đã giúp kỹ năng thuyết trình của chị ấy lên một tầm cao mới, nếu không có khoá học ấy thì có lẽ không có một Phương Thảo tự tin livestream chia sẻ bây giờ. Mình còn nhớ chị ấy bảo “mỗi lần học với em chị đều đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vì em thay đổi và cải tiến không ngừng nghỉ.” Mình cùng chị đồng hành với nhau đến tận K9 khoá huấn luyện thuyết trình.
Mình và chị dừng lại việc đồng hành cùng nhau không phải vì chị không làm được việc, hay do mình không muốn cộng tác nữa mà là vì mình muốn chị tập trung vào đứa con tinh thần của bản thân. Mình nhớ chị từng chia sẻ “chị rất muốn làm một khoá học excel online để giúp cho mọi người làm chủ được kỹ năng thú vị này”. Mình từng hỏi chị sao chị không làm luôn? Chị bảo vì chị sợ không làm được, chị không biết gì về kinh doanh cả, lâu nay chị chỉ làm công tác chuyên môn về kế toán. Và rồi mình mở ra khoá kinh doanh thực chiến, mình bảo chị học, học để còn làm, rồi sinh ra đứa con tinh thần mà chị thai nghén bấy lâu. Và Excel là chuyện nhỏ ra đời ngay sau đó, khoá học ấy đã giúp hàng trăm chị em làm chủ được kỹ năng excel. Quan trọng nhất khoá học ấy đã giúp Phương Thảo thực hiện được mong muốn và khát khao của bản thân sau những tháng ngày học tập không ngừng nghỉ.
Mình chia sẻ những điều này vì muốn nói với bạn rằng “để có thể thành công ở bất cứ lĩnh vực nào, kể cả học tập lẫn công việc, điều quan trọng nhất không nằm ở trí thông minh mà nằm ở sự bền bỉ của bạn”. Bởi vì không có sự thành công nào mà có được sau một đêm, nó là một hành trình rất dài. Nếu bạn dừng lại ngay trên đường đua thì bạn đã thua ngay ở gần vạch xuất phát. Chỉ có nỗ lực không ngừng thì bạn mới có thể đi đến đích. Hành trình mà bạn bước đi có thể có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng chính những khó khăn, thử thách ấy mới có thể tôi luyện và giúp bạn cán đích thành công. Có thể đi chậm nhưng đừng bao giờ dừng lại hay bỏ cuộc bạn nhé, bởi chẳng có thành công nào mà không có mồ hôi, nước mắt và những đau thương bạn ạ.