Mình có một người bạn rất xinh đẹp, cô ấy thậm chí còn là hotgirl được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Người chồng hiện tại của cô ấy cũng là một trong số đó, anh ấy đẹp trai, phong độ, chịu khó và rất tri thức. Hai người đã có một màn cầu hôn chấn động, có những năm tháng hôn nhân đầu đời thật hạnh phúc. Nhưng chỉ mới đây thôi cô ấy chia sẻ rằng cuộc hôn nhân của vợ chồng cô ấy đang trên bờ vực đổ vỡ, lý do đều chỉ xuất phát từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

ĐỂ VỢ CHỒNG THẤU HIỂU NHAU TA CẦN PHẢI HỌC CÁCH NÓI RA
Để vợ chồng hiểu nhau, ta cần phải học cách nói ra, nói ra để mỗi người đều biết đối phương nghĩ gì, muốn gì và thực sự cần gì.
Thực tế bất cứ cuộc hôn nhân nào đổ vỡ thường xuất phát từ những điều vụn vặt trong cuộc sống, rồi theo năm tháng nó tích tụ dần thành từng lớp, từng lớp, sau cùng trở thành một ngọn núi chia cách giữa hai người. Nó khiến cả hai dù về cùng nhà, nằm cùng giường nhưng lại chẳng thể nhìn thấy nhau.
Khi mình tham vấn cho người bạn này thì vấn đề lớn nhất của hai vợ chồng chính là ít dành thời gian cho nhau. Hai vợ chồng đều chuyển việc liên tục, dẫn đến áp lực và mệt mỏi nên khi về nhà ít có thời gian trò chuyện với nhau. Khi người chồng trở về nhà đã rất khuya, anh ấy lại còn phải ngồi làm thêm chút việc nữa, vậy nên khi vào phòng vợ đã ngủ từ lúc nào. Sự việc này ở các thành phố lớn là hết sức bình thường nhưng trong ngôi nhà nhỏ nó lại chẳng bình thường chút nào. Nếu cứ để điều này kéo dài thì những điều này sẽ tạo nên sự bất thường cho mối quan hệ giữa hai vợ chồng.
Gia đình mình đôi khi cũng gặp phải tình trạng này, nhất là giai đoạn chồng mình đi tập huấn dự án của tỉnh, anh đi học cả ngày, tối lại đi học đến hơn 22 giờ mới về. Lúc anh về thì mẹ con mình đã ngủ, thời gian trò chuyện và kết nối không có. Mình đã trao đổi với chồng về việc này nhưng chồng bảo giờ anh cũng không biết làm thế nào vì đó là lịch sẵn rồi.
Sự việc lên cao trào là được hôm anh ấy nghỉ, mình nhớ không nhầm thì là chủ nhật. Gia đình mình vừa từ bà ngoại về là chồng được rủ đi xem đá bóng với các anh hàng xóm. Mình đã chia sẻ thẳng thắn với chồng về điều mình nghĩ, mình thấy gần đây chồng không có một chút thời gian nào cho hai mẹ con. Được hôm nghỉ thì lại đi chơi với bạn, điều đó làm mình rất buồn và rất giận. Chồng mình cứ đi đi lại lại giữa nhà và hàng xóm, cuối cùng anh vẫn quyết định đi xem bóng đá. Mình khi ấy rất buồn, mình đã khoá cửa rồi cho bé con đi ngủ trước. Sau đó 22h30 chồng về nhà, mình biết nhưng mình không nói gì mà cứ thế ngủ.
Sau này khi cả xóm có buổi liên hoan, các anh ấy đùa rằng xem bóng đá phải đến 2h sáng nhưng có đứa mới 22h30 đã đi về, đúng là sợ vợ. Lúc ấy mình mới biết hoá ra chồng cũng rất để tâm đến những gì mình chia sẻ. Sau tối hôm đó, ngày hôm sau chồng tranh thủ về buổi trưa ăn cơm với mình, còn tối hôm nào không phải học là về chơi với con và dạy con học.
Mình là người rất coi trọng gia đình và cũng rất coi trọng chồng, với mình tiến trình mà mình cùng con trải qua chồng nhất định phải cùng song hành. Vậy nên bất cứ lúc nào chồng vì bận quá mà quên mình nhất định sẽ kéo lại. Mình muốn nói để anh biết, em và anh rất cần sự quan tâm của anh, chúng ta là gia đình và thời gian dành cho nhau nhất định phải có.
Ngay cả chuyện vợ chồng cũng như thế, nếu hai vợ chồng bận quá mà quên mất đi việc sưởi ấm, kết nối với nhau thì liệu tình cảm còn nồng nàn được hay không? Mình nghĩ rằng rất rất khó. Với đàn ông có thể việc gần gũi chỉ là nhu cầu, là mong muốn nhưng với người phụ nữ thì nó lại là sự kết nối, sự yêu thương và sự quan tâm. Nó không chỉ là bản năng mà nó còn là trường năng lượng mà hai người gắn kết và tạo ra cho nhau.
Quay trở lại với câu chuyện người bạn của mình, điều sai lầm nhất của cô ấy là không nhận diện được vấn đề giữa hai vợ chồng và tạo ra một hồi chuông cảnh tỉnh cho cả hai người. Khi ấy cả hai sẽ nhận ra bản thân đã bỏ lỡ đối phương khá lâu rồi.
Cô ấy chia sẻ là hai vợ chồng đều đi làm xa, công ty có gần nhau nhưng vì việc quá bận nên ăn trưa với nhau cũng khó, tối thì cứ mệnh đứa nào đứa đó về. Vậy nên có hôm vợ về 7 giờ tối, còn chộng tận 11 giờ đêm mới về. Vòng lặp đó cứ diễn ra liên tục, thứ bảy, chủ nhật hai vợ chồng được nghỉ thì lại về quê thăm con. Đi đường xa nên cả hai đều rất mệt mỏi, hôm sau lên thành phố thì cả hai đều lăn ra ngủ. Đúng là thời gian nói chuyện với nhau không được 30 phút một ngày.
Và đó là lý do cả hai càng ngày càng cảm thấy cô đơn trong cuộc hôn nhân của chính mình. Chồng thì nghĩ mình đi làm thế này vì hai mẹ con, vợ thì nghĩ cố nốt qua giai đoạn này dù trong lòng cả hai đều cảm thấy bất ổn.
Điều quan trọng nhất ở đây có lẽ là hai từ NÓI RA, ta buộc phải nói ra những suy tư, trăn trở trong lòng. Khi đó ta mới có thể tìm cách để giúp cả hai nhận ra vấn đề và tìm cách tháo gỡ. Mình đã hỏi người bạn kia, đã bao giờ hai vợ chồng tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi ăn rồi đi khách sạn với nhau chưa? Cô bạn bảo chưa, ngại lắm, lấy nhau rồi mà còn đi khách sạn. Mình thì nghĩ lấy nhau rồi hai vợ chồng đi tìm địa điểm hâm nóng là bình thường. Lịch trình dày đặc, mà hai người làm việc gần nhau, sao không trảnh thủ hẹn hò. Những bữa trưa chớp nhoáng đó biết đâu lại giúp hâm nóng lại cuộc hôn nhân vốn đã nguội lạnh bao lâu nay.
Bạn à, hôn nhân cũng rất cần sự tập trung của cả hai người, ta đều biết quy luật của sự tập trung rồi “bạn càng tập trung vào điều gì thì điều đó càng mở rộng”. Hôn nhân cũng thế, hai người càng tập trung vào để xây dựng, để nâng đỡ, để song hành cùng nhau thì cuộc hôn nhân ấy càng hạnh phúc. Những lời nói yêu thương, những cái ôm trước khi đi làm, những cái thơm má tranh thủ khi một người đang nấu ăn còn người kia đang dọn nhà…đều sẽ trở thành liều thuốc thần kỳ mà ta tiếp lửa cho cuộc hôn nhân của mình.
Hôn nhân hạnh phúc nó không đến từ những điều lớn lao, nó luôn bắt nguồn từ những điều giản dị. Hôn nhân đổ vỡ nó không đến từ những khác biệt lớn, đó đến từ những bất đồng nhỏ và sự hờ hững mỗi ngày mà ta dành cho nhau.
Cô gái ấy, sau phần tham vấn của mình, cô đã xin nghỉ một ngày chỉ để hẹn chồng ra trò chuyện, cô ấy xin lỗi vì tất cả những gì cô ấy luôn giấu kín trong lòng bao lâu nay. Cô ấy đã không nói cho chồng biết cô ấy cần anh như thế nào mà chỉ âm thầm trách cứ anh. Và cũng lần đầu tiên cô ấy nghe từ chính miệng chồng nói “mỗi lần anh đi làm mệt về nhà, anh đều nhìn thấy đôi mắt thất vọng của em, anh đã ám ảnh rất lâu, anh nghĩ có lẽ do anh công việc mãi chưa ổn nên khiến em chán nản đến vậy”. Rồi cô ấy ôm chồng mình mà khóc, “anh ơi, em buồn vì anh không quan tâm em, em buồn vì anh luôn về muộn và không có thời gian cho mẹ con em, em chưa bao giờ thất vọng vì công việc của anh chưa tốt cả, em biết anh áp lực thế nào mà”. Hoá ra vì chẳng nói ra nên hai vợ chồng đều tự hiểu sai, một người thì trách móc, người kia thì tự tạo áp lực cho mình, cứ thế họ đẩy nhau ra xa quá.
Trưa ấy đôi bạn trẻ sau rất nhiều ngày chẳng chạm vào nhau, họ đã có một buổi trưa viên mãn và thăng hoa. Tình yêu đôi khi chỉ cần thế, nói ra, thấu hiểu, chạm vào nhau rồi song hành với nhau để cùng tạo nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc, bền vững theo thời gian bạn nhỉ.
Lê Nghĩa, 14/11/2022