Bạn có tin vào số phận hay không? Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng câu hỏi này chưa phải là câu hỏi quan trọng nhất, có một câu hỏi quan trọng hơn thế rất nhiều “bạn có tin rằng chúng ta hoàn toàn có thể THAY ĐỔI SỐ PHẬN của bản thân nếu ta muốn hay không?”. Nếu bạn tin, bạn sẽ thấy bạn có một sức mạnh rất to lớn để nâng đỡ bạn đi, dù bạn đang ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, nhưng nếu bạn không tin thì bạn đã đầu hàng ngay từ đầu rồi.
Những năm tháng học phổ thông, điều mình mong muốn duy nhất là nhanh được đi học đại học. Dù học trường gì cũng được, miễn là mình được đi học, mình được đi ra thế giới ngoài kia để xem những người khác họ học và làm thế nào. Và mình đã rời những năm tháng phổ thông với tâm thế như vậy. Một chút háo hức, một chút mong chờ, và xen lẫn một chút tiếc nuối.
Mình ra thủ đô, việc đầu tiên chính là học cách học, mình phải bắt kịp với việc học ở trường. Bắt đầu những năm tháng tự quản lý cuộc sống của mình, thầy cô lúc này chỉ đóng vai là người hỗ trợ, đồng hành chứ không theo sát. Mình thích thú khi có đủ các loại thư viện để phục vụ cho việc học tập. Và cứ thế, năm nhất mình ngốn được bao nhiêu là những dòng sách hay, từ sâu thẳm lòng mình là LÒNG BIẾT ƠN vô bờ bến với bố mẹ, thầy cô và cả ngôi trường mình theo học.
Tuy nhiên, thực tế ập đến rất nhanh, bố mẹ mình không đủ điều kiện để có thể giúp mình trang trải việc học nơi thủ đô. Mình buộc phải dừng việc làm bí thư của lớp, dừng việc chỉ ăn và học để ra ngoài làm thêm. Nhưng mình không dừng lại việc học, chính khó khăn, thử thách lại thổi bùng ngọn lửa KHÁT HỌC bên trong mình.
Thời gian đầu mình cũng vất vả ngược xuôi, công việc chiếm toàn bộ thời gian của mình, sáng đi học, chiều phát tờ rơi, đi gia sư, tối đi bưng bê ở quán cà phê tận 11h đêm mới về đến kí túc xá. Ngày ấy mình chông chênh kinh khủng, thời gian học không đủ, mình trượt luôn học bổng kì 1 năm nhất. Lao ra làm đủ kiểu mà vẫn không đủ sống vì toàn những công việc mà ai cũng làm được. Mình lúc ấy mong tìm được việc gì đó lương cao, có thể phát huy tốt được khả năng của bản thân, để mình có thêm thời gian để học.
Và đúng là khi ta muốn thứ gì đó điên cuồng, nó sẽ xuất hiện. Nhờ việc làm bí thư, mình kết nối rất tốt với các thầy cô và các anh chị khoá trên. Mình may mắn có được thông tin về công việc tư vấn tuyển sinh, lương rất cao, phải nói là cao nhất trong mắt mình từ trước đến nay. Mình nhắn cho anh Tuấn – anh học trên mình hai khoá để hỏi về công việc, anh bảo ai chứ Nghĩa thì không cần anh phỏng vấn đâu, em tới thẳng công ty đó đi. Và may mắn, mình được chọn.
Công việc ấy đã thay đổi toàn bộ cuộc sống sinh viên của mình, có kinh tế, có thời gian để được học dù bận và mệt hơn chút vì thường xuyên phải đi sớm về trưa. Nhưng mình biết ơn lắm lắm về công việc ấy. Mình bắt đầu điều chỉnh thời gian làm và học, sáng sớm 4h30 mình dậy đi làm theo xe của doanh nghiệp. 12h30 trở về trường học tiết học đầu tiên, 14h chiều ăn trưa, chiều 5h về tập thể dục, tắm rửa, ăn tối ở kí túc xá rồi lên thư viện trường cho đến 22h.
Với mình đó là quãng thời gian đã nhất, mình được học, được làm việc, được phát triển một cách liên tục, đều đặn. Thế nên sau này khi đi làm, mình thấy nó không là gì với những năm tháng sinh viên mà mình đã trải qua. Vì đi làm, mình sẽ không bị lâm vào cảnh trong túi chẳng còn một đồng phải đi ăn chịu, đi làm mình sẽ không phải nỗ lực, căng mình để kiếm học bổng. Vì nếu không có học bổng thì mình lại phải căng mình làm gấp đôi, đời lại loay hoay như thường.
Giờ đây, mình vẫn làm việc, học tập với cường độ như thế của ngày sinh viên. Đến mức chị Huyền từng nói với mình “cô Nghĩa làm với cường độ của một tổng giám đốc, chị không đủ lương để trả cô đâu nhá”. Nhưng mình vẫn thích học tập và làm việc với tinh thần KHÁT HỌC như thế. Mình chia sẻ câu chuyện này không phải để khoe bản thân tài năng hay giỏi giang gì mà mình muốn nhấn mạnh rằng, ai cũng đều phải trải qua quá trình khổ luyện cả. Nếu không có khổ luyện, không có vất vả thì ta sẽ không có KHÁT KHAO để vươn lên, để thay đổi.
Ban đầu ta chỉ là buộc phải thích nghi với hoàn cảnh, nhưng dần dần thông qua nghịch cảnh mà ta tìm được con người mà mình muốn trở thành. Nếu cứ gặp khó khăn, gặp thử thách là ta bỏ cuộc thì xoàng quá. Ta được quyền sống, được quyền lựa chọn cách ta kiến tạo nên cuộc sống này cơ mà, thế thì sao ta không chọn cách sống mà khiến ta hạnh phúc và tự hào?
Bạn biết chuyến đi Huế của mình vừa rồi không? Mình vẫn làm việc một cách đều đặn, liên tục như thể mình vẫn đang ở nhà. Trên xe mình đã đọc xong cuốn sách “hạnh phúc là con đường” gần 400 trang. Lâu lắm rồi đi xe khách mình không có cảm giác say xe nữa vì cứ loay hoay đọc sách, anh tài xế bên cạnh lâu lâu lại quay sang hỏi mình đọc gì mà tập trung thế. Mình chỉ cười, mình bảo em tập trung vì nó hay quá, hay như cách anh đang vừa lái xe vừa thưởng thức âm nhạc vậy đó. Xuống đến Hà Nội, mình gặp gỡ học viên, đi khám bệnh, rồi về đi họp cùng chị Huyền ANIDO. Tối lại được gặp chị Hảo học viên xịn của mình để cùng chị chia sẻ về việc đồng hành với bé con của chị ấy. Trong lúc chờ mọi người gọi đồ, mình tranh thủ chấm bài cho k5 tái sinh.
Những ngày tiếp theo, cách làm vẫn như cũ. Mình luôn tranh thủ những khoảng thời gian trống để theo sát và đồng hành với học viên. Chồng mình còn đùa là vợ anh không có thời gian nhớ đến hai bố con nữa. Thực ra mình rất nhớ hai bố con nhưng nỗi nhớ ấy thường là lúc mình vừa thức dậy và trước khi mình đi ngủ. Thời gian còn lại mình biết, mình cần phải ưu tiên cho những việc quan trọng mà mình viết ra từ trước. Bởi mình tin rằng với những điều ta cho là quan trọng thì ta sẽ luôn có thời gian.
Bạn ạ, lúc này đây, nếu cuộc sống của bạn đang chông chênh, bất ổn, chán nản hệt như mình của năm nhất sinh viên thì đừng sợ. Bởi bạn còn có công việc, còn có anh xã, còn có bao nhiêu người để bạn tựa vào. Hãy chấp nhận hoàn cảnh, đối đầu với nó, tìm cách tinh chỉnh, sắp xếp lại nó để tìm hướng đi cho mình. Quay trở về bên trong để nhận ra bạn có vố số thứ để bạn có thể bắt đầu lại từ đầu. Cũng như mình học bổng năm nhất đã mất, mình sẽ nỗ lực để những năm còn lại nó nằm trong tay. Quan trọng nhất là mình biết mình muốn gì, cần gì, thì mình sẽ tìm được cách phải làm như thế nào. Cuộc sống này là của bạn, là do bạn kiến tạo nên, nếu bạn không thích cách nó đang diễn ra, hãy mạnh dạn thay đổi và sống cuộc đời bạn muốn.