Cuốn sách dày hơn 200 trang, bao gồm truyện ngắn và thơ. Thú thật là truyện ngắn nào cũng khiến trái tim mình thổn thức. Nhưng ấn tượng nhất, đồng cảm nhất và khiến mình khâm phục nhất chính là truyện ngắn “sống trong chờ đợi”.
Đọc để hiểu rằng ta đang có rất rất nhiều, những gì ta đang sở hữu đã là một đặc ân quá lớn lao rồi. Một chút thất bại, một chút chông chênh có là gì với những nghịch cảnh mà những “người sống trong chờ đợi” đang ngày đêm đối diện. Phải, chờ đợi trong bao lâu không quan trọng, quan trọng là trong những năm tháng chờ đợi ấy ta làm được gì để đời thêm ý nghĩa.
Trải qua nghịch cảnh, khổ đau ta bỗng tìm được lẽ sống…vậy nên hãy cứ hoan hỉ với mọi điều đến với cuộc sống của ta. Nhưng cũng đừng quên trân trọng, biết ơn những điều tốt đẹp đang hiện diện. Ngay như lúc này, đang được sống bình an và khoẻ mạnh đã là một đặc ân rồi.
Bài học về sự quật cường, nghị lực vươn lên của những người sống trong chờ đợi. Có người chờ người thân trở về, có người chờ ngày đi được bằng đôi chân của mình sau khi đã bị liệt vài chục năm. Thứ duy nhất họ sử dụng được chính là ba ngón tay. Hay như chị Bích Lan thì chị đã từng chờ đợi một phương pháp chữa chị cho căn bệnh hiếm gặp của mình.
Mình xúc động nhất là đoạn chị Bích Lan gặp một chị cũng bị căn bệnh giống hệt và chị ấy cũng làm dịch giả. Cuốn sách mà chị ấy gửi tặng cho chị Bích Lan đã làm chị ấy xúc động không thôi. Chị ấy hỏi làm sao chị có thể quên đi những đau đớn, mệt nhọc của bản thân để mà dịch từng trang sách. Chị kia nói rằng một người chỉ còn ba ngón tay mà họ vẫn có thể viết được 25 bài báo một tháng. Một người có thể đưa về chín người điên để chăm sóc và nuôi dưỡng, thì tại sao chúng ta vẫn còn nguyên cả 10 ngón tay và bộ não thì không thể làm được ?
Và cuối cùng mình vô cùng ái mộ người bạn tuyệt vời Lâm Anh của chị. Người bạn đã nâng đỡ chị ấy trong suốt cuộc hành trình mà chị đi qua. Một người đã vì chị mà sáng lập nên trang web chờ đợi, người bạn ấy cũng liên tục cổ vũ, động viên chị vượt qua những phút giây tuyệt vọng. Tình bạn ấy ấm áp, chân thành và đẹp đến nao lòng!
Chờ đợi bao lâu không quan trọng, quan trọng là trong hành trình ấy ta biết biến quãng thời gian chờ đợi kia trở nên có ý nghĩa và giá trị. Cô gái chờ mẹ quay trở lại, trong lúc chờ đợi dài đằng đẵng ấy cô đã viết nên bao nhiêu bài thơ hay về tình mẹ. Chính quãng thời gian chờ đợi ấy đã giúp cô trở thành một nhà thơ nổi tiếng. Anh chàng bị liệt, sử dụng được ba ngón tay đã viết được 25 bài báo một tháng, nó đã giúp anh chạm được tới nhiều người hơn. Hay như chị Bích Lan của chúng ta trong lúc chờ đợi căn bệnh của mình được chữa khỏi thì chị ấy đã trở thành một dịch giả nổi tiếng và truyền cảm hứng được cho hàng ngàn người vươn lên trong cuộc sống!!!
Một bài thơ mình vô cùng yêu thích…
Chúng ta ở đây, phút này, đang còn thở
để biết nỗi đau đã đã hoá thành ta
một phần không lìa bỏ
Nhưng chúng ta ở đây cũng đồng thời chứng tỏ
bản thân ta giàu sức mạnh hồi sinh
và tương lai luôn có chỗ cho mình
cũng như cho những con người can đảm
dám đối diện thay vì chán nản
xắn tay làm chứ không đợi ban ơn
biết mỉm cười thay vì chỉ thở than
kiên nhẫn đi tìm cánh cửa mình cần mở
Không hắt hủi cuộc đời, kể cả những nỗi đau
lựa chọn sống thế nào, hơn là sống bao lâu
Chúng ta ở đây, phút này, đang còn thở…