Bản thân Chia sẻ sách Đọc sách Thấu hiểu

IKIGAI ĐI TÌM LÝ DO THỨC DẬY MỖI SÁNG – PHẦN 1

35 tuổi, không nhà, không xe, không chồng, Thuý cùng hai bé con nỗ lực sống qua ngày. Công việc văn phòng áp lực thì nhiều, lương lại quá ít. Thuý đành phải nghỉ để quay sang đi tìm công việc khác. Trước kia Thuý luôn mong mỏi được đi làm, được trưng diện, được thể hiện bản thân, được chứng minh bản thân cũng rất xuất sắc nhưng sinh tù tì hai bé, lại ở nhà nhiều năm khiến Thuý mất hết tự tin về bản thân. Thuý cứ an ủi mình rằng, mọi chuyện đều ổn mà, chồng vẫn yêu thương cô đó thôi cho đến khi cô nhận ra, chồng đã quay lưng lại với cô từ lúc nào. Giây phút cô nhìn thấy chồng tay trong tay cùng người tình đi vào khách sạn, cô đã đứng dưới bóng cây mà khóc lớn, bao nhiêu tức tưởi, cay đắng tủi hờn bỗng chốc được đẩy lên cực điểm. Cô không đủ can đảm để đi vào đó bắt gian, cô cũng không đủ can đảm để nhìn thấy sự ái ân của họ. Cô lầm lũi đi về, sau rất nhiều nỗ lực thì cô cũng giành được quyền nuôi con từ chồng.

Cô vẫn không quên những gì mà chồng cô nói với cô lúc ba mẹ con rời đi “tôi xem cô có thể sống thế nào ở cái đất thủ đô này cùng hai đứa con đang lớn, con cái tôi sẽ chu cấp, nhưng nhớ lời hứa với tôi, đừng để tôi bị mất mặt với mọi người”. Để được nuôi con cô đã phải thu thập bằng chứng chồng mình ngoại tình, cô phải mạnh mẽ gồng mình để dằn mặt chồng, nếu anh không cho tôi quyền nuôi hai con, tôi sẽ cho mọi người biết về sự truỵ lạc của anh. Chồng cô có lẽ sẽ sốc lắm vì người vợ lúc nào cũng răm rắp nghe mình, tự nhiên bây giờ lại ghê gớm, chua ngoa. Nhưng một khi con người ta đã bị đẩy xuống vực thẳm thì còn cách nào khác ngoài việc mạnh mẽ đi lên cơ chứ. Anh ta chu cấp cho hai con một năm 100 triệu, cô nhận số tiền rồi đưa con rời đi. Số tiền ấy cũng đủ để ba mẹ con tạm sống.

Điều may mắn nhất của cô có lẽ là thời gian ở nhà, cô đã nuôi dạy được hai em bé siêu ngoan, đáng yêu và hiểu chuyện. Đó là động lực lớn lao để cô có thể mạnh mẽ mà sống tiếp. Cô đưa hai con đến trường như mọi ngày…nhưng hôm nay cô đã không đi làm nữa. Tự nhiên cô muốn dừng lại một nhịp, quay vào bên trong để hiểu sâu về bản thân đã. Cô không muốn làm để quên đi mọi cảm giác tiêu cực đang bủa vây trong cô. Cô muốn dừng lại để cảm nhận chúng. Ai đó đã nói rằng cách để vượt qua sự tiêu cực chính là đối diện với chúng, lắng nghe chúng rồi giải phóng chúng, nếu không nó sẽ trở thành ung nhọt trong tim. Cô dừng lại trong một công viên đầy nắng, lâu lắm rồi cô mới có thời gian để tĩnh tâm như thế này. Nhìn những tán cây xanh mát, nhìn bầu trời hiền hoà, nhìn mặt trời rực rỡ…tự nhiên cô thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Khung cảnh ấy khiến cô nhớ về bản thân của 10 năm trước, cô vô cùng trong sáng, ngây thơ. Cũng chính nơi đây chồng cô đã tỏ tình và cầu hôn cô về làm vợ. Anh yêu cô vì sự tự tin, sự năng động mà cô có. Nhưng rồi khi có gia đình, vì quá yêu anh, và được anh cưng chiều nên cô đã đánh mất đi con người thật sự của mình. Đến lúc này thì cô đã hiểu ra, là cô đã tự đánh mất mình trước. Cô còn không còn yêu nổi mình thì làm sao để người khác có thể yêu cô. Đã rất lâu rồi cô chẳng có một bộ quần áo nào mới, chồng cô từng nhắc nhở nhưng cô đã gạt đi. Cô bảo em chỉ ở nhà có đi đâu đâu mà chưng diện. Cân nặng cô cũng đã tăng lên theo thời gian. 1m60 nhưng cô nặng cũng gần 60kg. Sự săn chắc, tự tin ngày nào cũng không còn nữa….Cô bật khóc một lần nữa ở nơi từng lưu giữ quá nhiều kỉ niệm. Cô tự hứa với lòng, từ hôm nay cô nhất định sẽ thay đổi.

Cô vào hiệu sách, tìm lại cuốn sách ngày xưa mà bản thân đã từng rất tâm đắc. Cô đọc lại nó một lần nữa để có thể viết ra những kế hoạch tiếp theo cho cuộc đời mình. Cô không nhớ cô đã đọc ở đâu đó câu nói rằng “ngay cả lúc cuộc đời bi thương nhất, bạn cũng không được đánh mất mình, hãy duy trì sự kỉ luật và nề nếp của bạn”. Hôm nay có thời gian tĩnh tâm, tự nhiên bao nhiêu điều quý giá cứ hiện lên trong tâm trí của cô. À đây rồi, cuốn sách cô tìm “IKIGAI ĐI TÌM LÝ DO THỨC DẬY MỖI SÁNG”. Cuốn sách này cô đã đọc thời sinh viên, thế mà cô đã quên đi khi lấy chồng, thật nực cười. Cô đã đi vào vết xe đổ của rất nhiều người phụ nữ bi thương “lấy chồng có con xong là quên mất mình”, cô nhất định phải tìm lại chính mình và dạy cho hai cô con gái của cô điều quý giá ấy.

Việc đầu tiên đó là tìm ra đam mê của bản thân, đâu là điều cô yêu thích, đâu là điều cô làm giỏi nhất và đâu là điều mà xã hội cần. Giỏi nhất ư? Chắc giỏi nhất là dọn nhà, chăm trẻ, nấu ăn. Cô cũng rất thích những công việc ấy, còn đam mê thì cô không rõ, cô có thực sự đam mê không. Nhưng điều cô giỏi thì xã hội này có cần không nhỉ, hay chỉ con và chồng cô cần thôi. Chồng có lẽ giờ cũng chẳng cần, so với cơm nhà thì anh thích nhà hàng, thích phở hơn. Nhưng…một giọng nói lại vang lên trong đầu cô, có người cần đấy, bạn bè cô cần rất nhiều. Họ đang cần người giúp việc theo giờ mà việc này thì cô làm rất rất tốt. Sở thích của cô là được dọn nhà và nhìn căn nhà của mình trở nên đẹp mắt và tinh tươm. Nhưng cô đến nhà bạn mình để….làm giúp việc ư, cô đang nghĩ tới điều gì thế này, lòng tự trọng, sự kiêu hãnh của cô đâu hết rồi….Cơ mà cô có làm gì phạm pháp đâu, rồi bạn bè sẽ biết hết thôi thế nên cô sẽ đối diện trực tiếp với nó. Nghĩ rồi cô gọi ngay cho Hồng – cô bạn nhờ cô tìm giúp việc theo giờ ít hôm trước “Hồng à, mình tìm được giúp việc cho cậu rồi, nay cậu có ở nhà lúc nào, mình bảo họ tới, họ chỉ dọn được trước 4h30 chiều thôi. Ok, thế trưa mình bảo họ qua nhé”.

Cô nhất định sẽ làm tốt công việc này, bởi đó là việc cô làm giỏi nhất và cũng rất yêu thích nữa. Cô cũng sẽ bỏ lại phía sau mọi chuyện không tốt để tập trung duy nhất vào hiện tại thôi. Cuốn sách cho cô rất nhiều điều giá trị, cô thích nhất chương nói về DÒNG CHẢY. Đây cũng là điều mà cô nhìn thấy khi làm việc, tập trung vào công việc là cô quên luôn cả thời gian và mọi thứ xung quanh. Căn nhà của cô, ngày nào cô cũng nghĩ cách để nó trở nên đẹp hơn, gọn gàng và tinh tươm hơn. Cô rất thích sắp xếp lại mọi thứ theo cảm nhận và suy nghĩ của bản thân, việc đó không bao giờ làm cô thấy chán. Nhưng có lẽ chồng cô không có đủ thời gian để nhận ra những điều đó. Công việc làm ăn của anh đã khiến anh chẳng còn chút tâm trí nào cho gia đình. Những lần anh về, cô có nhắc nhở anh, anh chỉ xin lỗi qua quýt rồi vùi mình vào giấc ngủ vì quá mệt. Đúng là nếu các thành viên trong gia đình mất đi sự gắn kết từ những điều thông thường hàng ngày thì sớm muộn cũng có chuyện. Cô đã nhìn ra nhưng không có cách nào có thể kết nối để chỉ cho chồng thấy…có lẽ cuộc hôn nhân của cô đã rạn nứt một cách từ từ, nhẹ nhàng mà cả hai đều không nhận ra.

Để đạt được trạng thái dòng chảy này thì điều quan trọng nhất chính là mỗi lúc chỉ làm một việc và toàn tâm toàn ý cho việc đó. Trước kia cô thường vừa tắm cho con vừa nghe video, cuối cùng con cũng chẳng kết nối đủ sâu mà video cũng từ tai này sang tai kia. Thật là tai hại, từ hôm nay mình sẽ ưu tiên cho những việc quan trọng thôi, chi phí cơ hội có lẽ nằm ở đó. Không thể làm hai việc cùng lúc chứ đừng nói là nhiều việc. Chỉ có như vậy mình mới có thể đạt được năng suất tối đa trong bất cứ việc gì. Giờ thì cô mới hiểu tại sao các bậc hiền triết luôn nói tập trung tối đa cho giây phút hiện tại là cực kì quan trọng. Trước kia cô nghĩ chỉ các bậc cao nhân mới làm được như thế nhưng hoá ra không phải, họ chia sẻ cho đại chúng và mong ai cũng có thể thấm nhuần tư tưởng này để có thể làm xuất sắc nhất những gì mà bản thân đang làm.

Phần ăn uống mà những người sống thọ ở Nhật chia sẻ cũng hay quá. Rất phù hợp với lối sống của cô lâu nay. Là người yêu con như hơi thở, nên cô rất chú trọng về dinh dưỡng cho con từ ngày còn trong bụng mẹ. Cô luôn đa dạng các loại rau, củ, quả trong các bữa ăn. Nhiều khi chồng cứ bảo cô làm nhiều món làm gì, nhưng cô nói phải đa dạng như vậy thì mới đủ dinh dưỡng. Nhìn thì có vẻ là nhiều nhưng cô nấu lại rất ít, đồ các con ăn cô chủ yếu luộc hoặc hấp. Cà rốt, củ cải, bí mình thường luộc hoặc hấp lên cùng khoai lang đã được gọt vỏ. Ban đầu các con cũng chưa quen ăn nhưng cô cứ ăn ngon rồi chia sẻ với các con về cảm nhận của mẹ khi ăn chúng. Thế rồi từng bạn một thử, đến nay các con đều rất thích ăn rau củ quả đa dạng theo thực đơn mà cô đưa ra.

Được cái nếp ăn chứ vận động và học tập mỗi ngày cô lại chưa được chăm. Thế nên từ hôm nay cô sẽ chăm chỉ tập thể dục, vận động nhiều hơn khi có thể, công việc giúp việc của cô sẽ được tận dụng triệt để. Càng nhìn sâu mình lại càng yêu thích công việc này. Chia tay chồng mà sao giờ cô lại thấy nhẹ nhõm thế này. Cô viết hết những dòng tâm sự này vào cuốn THƯ VIỆN CÁ NHÂN. Cô phải học cho hết những bài học mà trường đời đem đến để còn bước sang trang mới chứ.

Cô cũng sẽ dành thời gian để gắn kết lại với bản thân, biến nơi sống của ba mẹ con thành một nơi nhiều cây xanh. Cô sẽ cùng các anh chị và bác chủ nhà biến dãy trọ thành nơi đẹp và trong lành nhất mới được. À hai việc nữa cô nhất định phải làm mỗi ngày đó là đọc sách và viết nhật ký biết ơn. Ngày xưa cô làm nó xuất sắc lắm mà tự nhiên giờ quên mất. Cô phải tìm lại mình từ những dòng nhật kí và những cuốn sách để đời. Nếu không suy ngẫm, không dành thời gian để tĩnh tâm thì có lẽ cô đã không thể có được những phút giây yên bình thế này.
Cô biết cuộc đời không bao giờ tệ bạc với một ai, những gì cần học, cần trải qua cuộc đời đểu đã sắp xếp sẵn cho ta rồi. Việc của ta là phải chấp nhận nó bằng sự biết ơn, học những gì cần học để mạnh mẽ mà bước qua. Vận mệnh chẳng cần kiếm đâu xa, hãy cứ tập trung vào những việc ta có thể làm tốt. Biến những việc ấy trở thành công việc chủ chốt để ta có thể giỏi đến mức không ai dám phớt lờ…còn giờ thì lên đường nào cô gái.

Về nhà ăn trước để ấm bụng, sau đó còn đến gặp cái Hồng để làm việc, cố lên, cuộc đời cô dù đang ở mùa đông khắc nghiệt nhưng rồi sớm muộn nó cũng sẽ đi qua, nếu cứ mãi ủ rũ, chán chường thì mùa xuân sẽ không có hạt gì được gieo trồng, mùa hè mẹ con cô sẽ đói lắm. Cô sẽ cần hoàn thành công việc trước 2 giờ chiều để còn về nhà dọn dẹp nhà cửa, tập thể dục, đăng bài tìm gia đình đang có nhu cầu tìm giúp việc theo giờ, sau đó là đi đón con. Tối là thời gian trọn vẹn bên hai thiên thần. Biết ơn ông trời vì đã cho cô hai thiên thần đáng yêu nhất quả đất. Biết ơn anh chồng vì đã cho em hai cô công chúa xinh đẹp. Từ hôm nay cô sẽ quên đi hết những kí ức về anh, chúng mình kết thúc ở đây anh nhé, cô mong anh sẽ luôn hạnh phúc Quân ạ.

Lê Nghĩa

Chào các bạn! Mình là Lê Nghĩa - mình tin rằng bất cứ ai cũng đều có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, chỉ cần họ không ngừng học hỏi, nâng cao kiến thức và kĩ năng thì không gì là không thể. Điều duy nhất bạn cần làm đó là tin vào chính mình, chiến thắng sự lười biếng bên trong để tốt hơn chính mình của ngày hôm qua. Mình chắc chắn bạn sẽ đạt được những kết quả tuyệt vời trong tương lai không xa!

You may also like...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *