Còn tôi nếu là những ngày tháng trước đây chắc chỉ cười nhẹ, lắc đầu và rồi chấp nhận an yên trong chính vùng an toàn của mình( công việc ổn định, con cái đề huề, gia đình tương đối hạnh phúc thế là đủ). Nhưng rồi đôi lúc tôi vẫn có chút xao động và chất vấn chính mình, không lẽ mình chỉ thế thôi sao? Có lẽ phải cảm ơn những chất vấn này và cảm ơn những thử thách đã đến với tôi đúng thời khắc này, để tôi vùng vẫy và bỏ đi sức ì của bản thân để cơ duyên tiền đến với hai khóa học mà bản thân tôi không nghĩ mình có thể về đến đích thành công và dần tìm ra được ước mơ đã ngủ quên trong tôi từ khi còn bé.
Tôi còn nhớ khi tôi lên 7 tuổi, cứ mỗi chiều, lại tôi lại nghe đài phát thanh rồi ra sau nhà chui đầu vào trong cái chum để hát, bắt chước các cô phát thanh viên và luyện giọng, nhưng rồi ước mơ của tôi chỉ được vẽ nơi tim và dần lụi tàn vì hoàn cảnh gia đình lúc ấy quá nghèo, gia đình phá sản vì ba mẹ tôi tin tưởng người quen để rồi trao hết tài sản cho họ và cũng phần lớn chắc là do tôi chưa đủ bản lĩnh để có thể vượt lên nghịch cảnh. Đó là những phút giây tôi nhìn lại những gì đã qua trong tôi, một chút tiếc nuối nhưng hiện tại tôi sẽ không trách móc bản thân mình vì mình đã không thay đổi được quá khứ thì trách móc cũng chẳng được gì, mà phải dốc hết sức mình để thay đổi tương lai. Có thể tôi sẽ không đi tiếp được với ước mơ của chính mình thời trẻ, nhưng ít nhất tôi cũng có được trọn vẹn 28 ngày để sống với ước mơ của chính mình. Đó là khoảng thời gian đầy ý nghĩa trong khóa huấn luyện giọng và thuyết trình của cô Lê Nghĩa, và tự nhủ bản thân mình rằng chính tôi sẽ làm một điều gì đó trong tương lai để trao giá trị cho những em nhỏ ở vùng sâu, vùng xa, vùng cao từng có ước mơ như tôi nhưng chưa có điều kiện để thắp sáng ước mơ của chính mình. Con đường tôi đi đã dần hiện rõ ràng hơn với kế hoạch và mục tiêu ngày càng rõ nét mà trước đây nó chỉ là cái gì đó tôi tìm mãi trong vô vọng. Chắc chắn khi đã đạt được thành công tôi sẽ tự tin và phải tìm đến người thầy đầu tiên của tôi là cô Lê Nghĩa để ôm thật chặt và kể cho cô nghe, cũng như cả nhà K7 về những gì mà tôi đã làm được. Còn bây giờ tôi sẽ kể cho bạn nghe những phút giây tôi được sống trong ước mơ của chính mình, trong ngôi nhà chung K7 và những gì mà tôi đã học được để bạn sẽ thấy rõ những giá trị mà nơi này đã mang lại cho tôi.


Mỗi ngày của các tuần 3,4, tôi phải nộp một bài thuyết trình về một chủ đề từ cô,có thể là những bài học, những quan điểm, góc nhìn rút ra từ những câu chuyện ở tuần 3, câu nói triết lý ở tuần 4 và không quên liên hệ bản thân với giá trị của bài học mang lại. Nhìn vào ai cũng bảo có gì đâu mà khó? Chỉ việc đọc, ngẫm và rút ra bài học, liên hệ, rồi nói,thế thôi! Có tốn bao nhiêu thời gian đâu. Nhưng chúng ta đã lầm, giờ phút ấy, tôi mới thấy rõ mình đã bị lừa một cách ngọt ngào từ chót lưỡi đầu môi của cô Lê Nghĩa : “1 phút 30 giây nhẹ tênh, không mất thời gian đâu ạ!” Ai ngờ để tạo ra 1 phút 30 giây tôi phải ăn ngủ với một mớ những kiến thức từ sách, từ lời khuyên của bác Google và phải mất gấp hàng trăm lần của cái 1 phút 30 giây nhàn tênh ấy. Nhưng đổi lại tôi được những gì? Đó là những giá trị của những giờ vật lộn để cho ra sản phẩm thì cũng là lúc tôi đã vượt lên chính mình, nhìn được sâu vào bên trong tôi, để ngẫm và thấu hiểu, tăng dần những giá trị mà từ lâu mình đã để nó ngủ yên ( tính kỷ luật, kiên trì, niềm tự hào những gì mình đã làm, cách quản lý thời gian hiệu quả, hoạch định kế hoạch và mục tiêu, sự tập trung ý chí, chiến thắng nỗi sợ hãi ..). Ồ hóa ra mình đâu chỉ học thuyết trình mà học để tăng giá trị bản thân và phát triển niềm đam mê tiềm ẩn trong tôi.
Khi cái đầu đã tỉnh và để lý trí thì tiếp tục được nhận những giá trị khác từ cô.





Thứ ba: học từ Cô giáo Lê Nghĩa, cô không chỉ dạy thuyết trình mà còn phải nói là dạy tất tần tật mọi thứ mà cuộc đời sẽ đem đến cho bạn trong hiện tại và tương lai. Đã có những lúc tôi tự hỏi, cô còn trẻ hơn tôi rất nhiều mà sao trải đời đến vậy. Nhưng càng gần cô hơn, tôi mới hiểu ra và học được rất nhiều từ cô . Đó là một cô học rất nhiều từ việc đam mê đọc sách, học từ trải nghiệm cuộc sống, từ một nghị lực rất lớn đã tôi luyện từ nhỏ, từ chính hoàn cảnh sống của mình, nhưng không dừng lại ở đó mà cô luôn tận tâm và nhiệt thành để trao đi những giá trị mình có. Cho nên có thể nói, cô Lê Nghĩatrong mắt tôi rất giàu và đầy nội lực. Vây cô đã trao đi những gì và bằng cách nào? Đó là những Workshop giá trị, những buổi livestream mất hàng giờ chỉ để trao giá trị cô có, những bài viết chia sẻ là những gì cô đã đúc kết từ trải nghiệm sống hoặc những điều tinh túy từ quyển sách mà cô yêu thích. Có thể nói không thể lột tả hết những gì mà cô trao, nhưng đối với tôi rất giá trị và mang cho tôi những động lực để đánh thức bản thân tôi, thôi thúc lý trí của tôi phải hành động và học tập không ngừng hướng đến mục đích là tạo ra giá trị bản thân và trao đi những gì mình có thể.






I every time used to read piece of writing in news papers but now as
I am a user of net so from now I am using net for posts,
thanks to web.
I really like reading an article that can make men and women think.
Also, many thanks for allowing me to comment!
ed pills for sale
Great post. I am facing a couple of these problems.