Khóa học

HỌC THUYẾT TRÌNH – NHỮNG DƯ ÂM CÒN MÃI

Sáng nay tỉnh dậy, vẫn vào face nhóm như thường lệ để nhận nhiệm vụ nhưng không còn nhiệm vụ nữa mà chỉ có bài livestream của các bạn ngày hôm qua. Vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tiếc nuối. Thế là mình đã đi qua 4 tuần học thuyết trình. Hôm qua là một ngày dành trọn vẹn cho con cái nên giờ đây mình ngồi lại để nhìn về chặng đường đã qua.

Trong bài viết trước mình đã viết về những BIG WHY khiến mình học thuyết trình và những điều mình thu nhận được sau 3 tuần học từ lớp học và cô giáo. Nên hôm nay mình sẽ tập trung nhiều vào tuần thứ 3, 4 và những điều mình nhận được từ các bạn đồng hành của mình – các học viên của K7 và cô trợ lý nhiệt tình Phương Thảo

Tuần 3 – Cảm giác lần đầu trúng tủ ^^
Mình nhớ cảm xúc hân hoan a ha, mình trúng tủ rồi ở tuần 3 khi cô cho đọc bài “Chuyện thằng Quân” trong quyển “Tony buổi sáng”. Gì chứ từ khi biết đến dượng Tony thì bài này năm nào mình cũng bắt học sinh đọc, không lớp nào thoát được với mình! Mình còn yêu cầu học sinh viết bài liên hệ với bản thân mình nữa sau khi đọc xong câu chuyện này. Bao nhiêu năm đi học, giờ mới biết cảm giác trúng tủ nó tuyệt thế nào các bạn ạ. Trong đầu mình những cảm xúc lần đầu đọc câu chuyện đó ùa về: phần đối nhân xử thế này mình đã làm được như Quân, phần tự học này, nhất là học TA mình chưa làm được nè… Giá như mình đọc được câu chuyện này sớm hơn. Câu chuyện truyền cho mình rất nhiều động lực và cảm hứng học tập. Mình cũng nghĩ y như Tân Nguyễn vậy, nếu đọc được câu chuyện này sớm hơn thì mình đã phát triển tới đâu luôn rồi, hihi. Nhưng không sao, thà muộn còn hơn không. Chúng mình đang nỗ lực để bù lại những năm tháng thanh xuân. Điều này thât đáng ghi nhận.
Tuy trúng tủ vậy nhưng để nói với giọng hay hơn sau 2 tuần luyện giọng trước đó cũng là một thử thách không nhỏ với mình. Giọng mình bên ngoài ít khàn và nhiều năng lượng hơn. Lại qau 2 tuần luyện hơi, mình thấy giọng khỏe hơn hẳn nhưng khi vào mic hoặc quay video thì nghe vẫn rất thiếu sức sống. Mình phải quay đi quay lại bao nhiêu lần mà chưa ưng ý. Điều này mình biết cũng đã lâu. Khi mình bị viêm họng và phải dùng mic thì học sinh đều nói: giọng bên ngoài của cô hay hơn nhiều khi nói qua mic.

Tuần 4 – Nơi dễ sai lầm nhất là nơi ta chủ quan nhất
Tuần 4 là tuần học thuyết trình theo chủ đề. Với mình, đây không phải là điều quá khó khăn vì trước đó mình đã hay nói về những chủ đề như thế này. Điều khó khăn nhất với mình là làm sao để viết khoảng 290 từ cho chủ đề đó mà vẫn hàm súc, đủ ý muốn nói và quay trong 1ph30s. Mình đã quen với việc nói dài, nói thoải mái theo ý thích, đào sâu, liên hệ những chỗ mình tâm đắc nên chọn ý gì để nói và không là cả một sự “hack” não không nhỏ. Rồi phải tuân thủ “luật chơi”: quay chỉ trong 1ph30s. Những ngày đầu mình tuân thủ ghê lắm, quay xong 1ph32s cũng xóa đi làm lại. Nhưng mấy ngày sau, công việc bề bộn hơn nên chuyển tiêu chí hoàn thành hơn hoàn hảo, 1ph34, 1ph35 cũng tạm chấp nhận còn tập trung vào làm việc.
Ở tuần này mình cũng có niềm vui trúng tủ nữa với chủ đề về sách – thứ khiến mình say mê. Mình đã vừa chủ quan mà nghĩ nói về sách thì mình nói cả ngày không hết vừa hôm đó nhiều việc nên chọn một vài góc cạnh mình ưng ý nhất rồi nói. Sự chủ quan đó đã để lại cho mình hậu quả: mình không có sự liên kết mạch lạc trong bài nói và kết bài của mình phạm vào sai lầm như cô đã nhắc. Đến đây, mình vừa có bài học cho mình vừa thấu hiểu cho hành động, cảm xúc của những học sinh của mình khi chúng hay bị sai phần mà chúng nghĩ mình đã ổn. Vì thế, bài thi ngày hôm qua mình đã chọn làm lại chủ đề này để “đứng lên từ nơi ta vấp ngã, sai lầm”, để có một bài trọn vẹn hơn với sách. Sau một ngày không vào facebook, sáng nay mình nghe bài livestream của tất cả các thành viên trong lớp và đến lượt bài mình, mình giật mình hoảng hốt phát hiện ra: mình đã run quá mà quên không nói phần liên hệ bản thân. Sự tự tin mà mọi người nhìn thấy chỉ là vỏ bọc, kết quả của việc quen thuộc với các vai diễn trên sân khấu bục giảng lớp học. Mình lại thấm thía câu thơ của “ông hoàng thi rớt Tú Xương”: “Thi không ăn ớt thế mà cay” hihi. Có tự trách mình chứ nhưng mình đã cố thu hẹp cảm xúc này lại và phân tích vấn đề: tạo sao như vậy? Tại mình bối rối quá hay tại mình không biết? Mình đã được bài học thích đáng gì? Lần sau mình nên làm gì? Và mình note lại đây cách của mình để tự nhắc mình và để chia sẻ cùng các bạn luôn:
Trước khi viết/ nói: luôn có sẵn trước mặt mình dàn ý sơ lược về cấu trúc bài nói/ viết.
Kể cả khi quay video hay livestream cũng nên để dàn ý đó ngay bên cạnh, chỗ dễ liếc qua được để lâu lâu nhìn tí, tránh sai lầm ngu ngơ như mình, quên mất điều quan trọng. Nhất là khi nói, chúng ta dễ bị run, dễ bị các thứ khác làm phân tâm mà quên mất điều muốn nói. Mindset đã có trong đầu cũng có thể bị cảm xúc làm cho quên đi.
Không được phép chủ quan, đây là điều mình gặp phải từ khi còn đi học và đến bây giờ nó vẫn còn, từ trong cuộc sống đến học tập nên thường gây cho mình kha khá những hậu quả. Mình vẫn hay chủ quan ở những chỗ mình tự tin nhất. Như khi còn là học sinh, mình sẽ thường làm đúng những bài khó và sai ở những bài dễ. Phải luôn tự nhắc nhở mình việc này.
Thế đấy, các bạn ạ, học thuyết trình nhưng mình lại còn có thêm bao bài học khác về cuộc sống cho chính mình. Những bài học mà nếu mình chỉ nghe và nghĩ đến thôi thì chỉ là lý thuyết. Có thực hành như thế này mới thấm thía, mới nhớ lâu, mới tự hoàn thiện mình hơn.

3. Bạn đồng hành K7

Muốn nhanh hãy đi cùng nhau, mình thấy quả đúng như vậy khi trong suốt quá trình học, không chỉ cô giáo Lê Nghĩa, em Phương Thảo mà còn có các chị em K7 luôn động viên, khích lệ, giúp đỡ. Ngày hôm qua livestream là một ngày hộp thư tràn ngập những hỏi han, chia sẻ, trợ giúp thân tình. Lần đầu làm chuyện ấy, chúng mình đã rất run, như mình đã phải dừng lại, uống nước, hít thở sâu, ngồi tĩnh lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục được. Các chị em khác cũng nhiều người như vậy. Chúng mình vẫn thấy tim đập nhanh, chân tay run rẩy dù lí trí bảo chúng mình không có gì đáng để run như thế. Cùng lắm là điểm thấp hơn thôi chứ đâu phải lần đầu về ra mắt nhà trai – mất điểm là mất nguyên ông chồng quốc dân, kaka. Đấy là những nỗi sợ bao năm tích tụ trong tiềm thức, khi chúng mình phải trải qua một việc chưa từng làm trước đó, khi chúng mình phải bước chân ra khỏi vùng an toàn thì nỗi sợ ấy phát tán ra, bủa vây từng tế bào trong cơ thể. Nhưng chúng mình đã đến với khóa học này để lột xác, để không còn là con sâu ẩn trong vỏ kén xấu xí nữa mà hóa thành nàng bướm xinh đẹp, tự tin, duyên dáng với sự trình bày lôi cuốn, thu hút của mình nên chúng mình đều đã vượt qua cảm xúc run rẩy này để hoàn thành bài thi, để nó chỉ còn là một trải nghiệm thú vị, đáng nhớ trên hành trình hóa bướm. Sáng nay khi xem lại từng livestream, mình nhận thấy rất rõ điều này. Tất cả các thành viên K7 đều đã khác hẳn so với chính mỗi người ngày đầu tiên. Mình cũng vậy. Mình xem lại bài giới thiệu và bài cuối cùng của mình. Mình thấy bản thân đã khác nhiều về giọng nói, ngữ điệu, cử chỉ, cách nói…

 

Mình sẽ rất nhớ giọng đọc trầm ấm, nhẹ nhàng, truyền cảm của chị Minh Minh, bạn Xuân Hòa, chị Mai Linh, chị Thường, chị Giang,… Những giọng đọc mà mình chỉ có thể ao ước, GATO, hihi.
Mình sẽ không thể quên em Thúy, Hằng Lê – những thành viên rất nhiệt tình, chăm chỉ, nỗ lực. Hai bạn thường chịu khó nghe hết các video của mọi người và động viên, khen ngợi. Mình khâm phục hai bạn lắm luôn. Mình tin rằng hai bạn đã làm cho rất rất nhiều bạn khác cảm thấy hạnh phúc với những comment của các bạn – trong đó có mình. Biết ơn hai bạn đã gieo rắc những hạt giống hạnh phúc thật nhiều.
Mình sẽ nhớ chị Giang, chị Thường, chị Nguyên, chị Thủy, chị Linh, chị Hà Thảo, bạn Trang, bạn Hiền, chị Hòa, bạn Nga, bạn Huyền, bạn Lan, bạn Phượng, bạn Xuyến, bạn Hương, bạn Hà, bạn Quyên,… với những bài thuyết trình sâu sắc của mọi người. Mình không có nhiều thời gian để nghe hết nhưng bấm vào bài nào là thấy bài đó hay. Mọi người thật tuyệt.
Mình và chắc cả lớp sẽ không quên được em Tân – cô gái nhiều năng lượng có nụ cười luôn tỏa sáng. Em thật như một đóa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Chỉ cần nhìn thấy em thôi là tự mây đen, bão tố sẽ trôi qua tức khắc. Mong em hạnh phúc với cuộc sống cảu mình, với lựa chọn can đảm, đầy ý nghĩa của cuộc đời em.
Mình cũng dõi theo từng bước đi của chị Trần Nhi – người bạn của mình trong lớp học Tư duy và 2 chị em rủ nhau cùng học thuyết trình. Mình vui khi thấy chị tiến bộ và nỗ lực mỗi ngày để vượt qua những buồn đau trong quá khứ, dù hai chị em bận quá nên cũng chẳng trò chuyện gì nhiều.
Mình còn ấn tượng với chị Thanh Hoa vì bài nào hầu như chị cũng quay khi đang đi trên xe ô tô. Trong đầu mình nghĩ chắc hẳn chị ấy bận rộn và có chức vụ cao hoặc giàu có lắm đây. Bận thế và có chức, có tiền thế mà chị ấy vẫn học thì thật đáng ngưỡng mộ. Mình lại càng phải nỗ lực hơn. Hihi.

Và không thể nào không nhắc tới “cảnh sát trưởng” trong huyền thoại của các khóa thuyết trình – em Phương Thảo. Ôi, mình thấy em làm việc chuyên nghiệp, chừng mực nhưng nhiệt tình lắm luôn ấy. Bạn nào có khó khăn gì là em ấy xuất hiện giúp đỡ liền, liên tục quay video hướng dẫn cho các bạn. An ủi, khích lệ, động viên khi mọi người tụt mood. Cảm ơn Phương Thảo rất nhiều.

Cảm ơn vì cơ duyên đã đưa mình đến với khóa học để mình học 1 lãi 1000 này. Mình viết những điều này cho chính mình để khép lại một hành trình đã qua và tự tin bước vào tuần học thực chiến với cô Lê Nghĩa từ ngày hôm nay. Các bạn thấy đúng không, cô Lê Nghĩa luôn có thứ để thử thách chúng ta, để chúng ta liên tục rèn luyện và thực hành. Ahihi.

Lê Nghĩa

Chào các bạn! Mình là Lê Nghĩa - mình tin rằng bất cứ ai cũng đều có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, chỉ cần họ không ngừng học hỏi, nâng cao kiến thức và kĩ năng thì không gì là không thể. Điều duy nhất bạn cần làm đó là tin vào chính mình, chiến thắng sự lười biếng bên trong để tốt hơn chính mình của ngày hôm qua. Mình chắc chắn bạn sẽ đạt được những kết quả tuyệt vời trong tương lai không xa!

You may also like...

4 Comments

  1. Ahaa, its pleasant dialogue regarding this paragraph at this place at this webpage, I have read all that, so at this time me also commenting here.

    Look into my web blog … สมัครหวยออนไลน์

  2. Hello! This is kind of off topic but I need some help from an established
    blog. Is it difficult to set up your own blog? I’m not very
    techincal but I can figure things out pretty fast.
    I’m thinking about creating my own but I’m not sure where to begin. Do you have any points
    or suggestions? Cheers

  3. It’s a pity you don’t have a donate button! I’d without a doubt donate to this superb
    blog! I suppose for now i’ll settle for bookmarking and adding your
    RSS feed to my Google account. I look forward to brand new updates and
    will share this website with my Facebook group.
    Talk soon!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *