Rèn luyện Thái độ

LÀM SAO ĐỂ SỐNG TRỌN VẸN GIỮA GIÔNG BÃO CUỘC ĐỜI

Bài viết này mình xin gửi tặng đến chị Võ Thị Phương Thu như một cái ôm gửi đến chị. Hi vọng rằng qua bài viết này chị sẽ thấy được một phần của chị trong câu chuyện của em, để chị hiểu rằng đôi khi vùng lên chiến đấu mới chính là cách để chúng ta sống trọn vẹn với cuộc đời mình chị ạ.

Có lẽ không nhiều chị em xa lạ với câu chuyện của mình nữa, mình là đứa từng cảm thấy rất thất vọng về bản thân, lúc đó mình luôn nghĩ “đừng tự hào bạn nghèo mà vẫn giỏi, hãy tự hỏi sao giỏi mà vẫn nghèo”. Ngày mình quyết định về quê sinh sống và lập nghiệp, mình nhận ra xin được một công việc ở quê rất khó khăn. Nhất là công việc văn phòng, nếu công việc đơn giản, nhàn nhàn thì thường là con ông cháu cha xếp sẵn, hoặc lại phải chạy mấy chục hoặc cả trăm triệu. Trong khi đó đến cái xe máy bố mình mua cho mình cũng là gạt nợ ngân hàng sang để mình có cái đi. (Chú mình mượn sổ hộ nghèo của bố mẹ để vay ngân hàng, khoảng 15 triệu, bố mình không có tiền mua xe mới cho mình nên lấy xe của chú ấy cho mình đi, rồi chịu luôn khoản nợ ngân hàng của chú ấy). Vậy nên mình xác định mình chỉ có cách vươn lên bằng đôi chân của chính mình mà thôi.

Công việc đầu tiên mình nhận ở quê đó là tư vấn về camera, những thông số kĩ thuật dài ngoằng thực sự làm khó cho mình. Nhưng bù lại mình có kĩ năng tư vấn khách hàng rất tốt, vậy nên đi làm đến hôm thứ hai mình đã chốt được đơn với 3 camera khoảng 10 triệu đồng, dĩ nhiên mình có nhờ cả anh kĩ thuật đi cùng để khảo sát về nơi lắp cam và các thông số đi kèm. Về công ty ai cũng khen mình, chỉ riêng chị chủ là bảo mình từ này đi làm em phải đi một mình, không thể lúc nào cũng có kĩ thuật đi kèm được. Mình nghĩ chị ấy nói đúng nên cũng gắng ngồi học thuộc các thông số cam để còn đi tư vấn. Tuy nhiên lúc này nghe mấy chị nhân viên nói với nhau “không biết tháng này có được lấy lương không nhỉ, tháng trước đã không được lấy lương rồi, sốt ruột quá”. Nghe đến đó là mình hoảng rồi, hôm sau mình nghỉ luôn, vì nói thật ngày ngày mình xin mẹ 50K để đi đường, đổ xăng và ăn trưa. Nếu đi làm mà hết tháng không có lương thì mình biết phải sống ra sao, bố mẹ không thể nuôi mình mãi được. Vì vậy mình quyết định nghỉ, dù bên công ty có thuyết phục mình cỡ nào, mình chỉ nói là do em không học được các thông số kĩ thuật thôi….

Đến công việc thứ hai mình làm tuyển sinh cho trường đào tạo nghề thuộc bộ Quốc Phòng. Tuy nhiên khi làm rồi mình mới thấy hai anh làm cùng không biết gì cả, việc gì cũng đến tay mình, sau này mình cũng mới biết trường cũng chưa có phân viện chính thức. Họ sợ mình nghỉ nên lại vẽ ra thêm đầu việc là tuyển công nhận đi làm cho khu công nghiệp trong Nghi Sơn. Mình đăng tuyển và được khá nhiều hồ sơ, nhưng mình thấy có vẻ không như những gì họ nói, dù họ có trả hoa hồng cho mình thật. Mình không biết những công nhân mình tuyển dụng họ có đi làm thật hay không, vậy nên mình quyết định đòi lại tiền và trả lại cho những người mình đã tuyển dụng. Gỉai quyết xong mình nghỉ việc luôn. Rồi cơ duyên đưa mình đến với ngành viễn thông.

Mình cũng chả phỏng vấn gì, chị nhân sự bảo bộ phận kinh doanh đang thiếu người, trong khi em chờ đợi vào bộ phận chăm sóc khách hàng thì em thử vị trí này xem sao. Mình lúc đó nghĩ miễn sao làm có tiền là được, công ty không quỵt lương là mình cảm ơn lắm rồi. Đó là lý do vì sao một đứa trẻ măng như mình chất vấn liên tục anh trưởng phòng kinh doanh về chế độ lương thưởng, đãi ngộ của công ty. Và chốt câu mà không ai dám hỏi “công ty có chậm lương bao giờ không anh?”. Câu trả lời mà mình nhận được dĩ nhiên là không vì nó là tập đoàn lớn mà. Vậy là mình quyết tâm làm việc từ ngày đó. Ngày đầu tiên đi làm của mình là công việc đi phát tờ rơi, mình mặc áo sơ mi, quần bò và đi dép cao gót. Ngày đầu tiên về chân đau ê ẩm, mấy chị làm cùng còn bảo “em nghĩ đây là công việc văn phòng à mà ăn mặc và đi dép thế kia, rồi họ cười ồ lên”. Mình cũng không quan tâm lắm, đến ngày thứ hai mình đi giày thể thao và bắt đầu có khách hàng đầu tiên. Ai cũng ngạc nhiên vì sao mình có thể làm được điều đó. Và rồi họ cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên kia, mình thì thấy bình thường vì bản chất mình cần tiền, cần lương để giúp bố mẹ, vậy nên mình đặt trọn vẹn tâm trí vào công việc mà mình đang làm. Kết thúc tháng đầu tiên mình được 1,5 triệu lương cơ bản (lúc đó mình không được chạy hợp đồng luôn mà phải chuyển cho người khác để ăn hoa hồng) và được 1,5 triệu tiền hoa hồng vì đưa hợp đồng cho mọi người. Một hợp đồng mình được 100K. Sang tháng thứ 2 anh trưởng phòng bảo mình là em phải cố gắng 3 tháng đầu được 16 hợp đồng thì em mới được làm nhân viên chính thức. Mình bảo vâng ạ, nhưng nếu chỉ làm được chừng đó thì với em là không đủ, em có thể làm hơn không? Anh ấy bảo tốt quá ấy chứ, và chỉ trong tháng thứ hai mình đã vượt qua số hợp đồng cần thiết để có thể kí hợp đồng chính thức. Điều mình quan tâm nhất chính là tiền lương để chi trả cuộc sống và giúp đỡ bố mẹ, vậy nên mình luôn vượt trên ngưỡng tối thiểu để vươn lên dẫn đầu.

Lúc này mình đối diện với một câu nói của một anh làm lâu năm đó là “nhân viên mới chạy đủ thôi, có hợp đồng thì đưa cho các anh chị khác, sau này mình gặp khó khăn moị người còn giúp”. Mình bảo nhưng em đi làm lấy lương nuôi gia đình mà, em không thể làm kiểu cầm chừng được, vậy nên mình từ chối lời đề nghị đó. Cũng vì vậy mà mình nghe được rất nhiều lời đả kích “sau này nó mà khó khăn thì đừng giúp nó”..Mình cũng thoáng buồn nhưng nghĩ đến bố mẹ, mình cũng kệ thôi vì câu chuyện của mình mấy ai hiểu được, việc của mình là phải vươn lên, nếu không phù hợp nữa mình sẽ nghỉ. Thế nhưng mình làm từ ngày này qua tháng nọ chẳng có vấn đề gì xảy ra, hơn thế nữa mình còn là đứa xây dựng được nền móng rất chắc chắn cho công việc của mình. Hệ thống đại lý mình thiết lập được đem lại cho mình một nguồn khách hàng ổn định, vững vàng theo thời gian. Nhưng để có được một đội ngũ đó mình cũng tốn không ít tâm sức, mình đã chăm sóc, giúp đỡ và đồng hành cùng đội đại lý của mình bất kể khó khăn, vất vả thế nào. Vậy nên điều mình thiết lập được đó là một cái gốc vững vàng (sự đồng hành và thấu hiểu thật sự) chứ không phải cái ngọn (chỉ trên quan hệ về lợi ích tiền bạc). Dù ban đầu mình đi rất chậm.

Vậy nên khó khăn, thử thách bất cứ thời điểm nào chúng ta cũng có thể gặp phải, quan trọng nhất là ý chí, niềm tin bên trong của chúng ta. Chúng ta có tin vào chính mình hay không? Có tin vào con đường mà chúng ta đang bước hay không? Nếu ta tin tưởng và hết lòng vì nó, chắc chắn chúng ta sẽ đạt được kết quả xứng đáng. Mình không quan tâm đến những điều người ta suy nghĩ, đánh giá về mình, điều duy nhất mình quan tâm đó là hôm nay mình có tốt hơn chính mình của ngày hôm qua hay không mà thôi. Nói đúng hơn là mình quan tâm đến những gì mình nghĩ về chính mình. Kể cả mình nghe rất nhiều người nói mình không làm được, hoặc bảo mình thế này thế kia đi chăng nữa, thì chỉ cần trái tim, khối óc của mình nói “chắc chắn mình làm được” thì mình cứ an tâm mà tiến thôi. Và bạn thấy đấy, mình tiến đến giờ!

Lê Nghĩa

Chào các bạn! Mình là Lê Nghĩa - mình tin rằng bất cứ ai cũng đều có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, chỉ cần họ không ngừng học hỏi, nâng cao kiến thức và kĩ năng thì không gì là không thể. Điều duy nhất bạn cần làm đó là tin vào chính mình, chiến thắng sự lười biếng bên trong để tốt hơn chính mình của ngày hôm qua. Mình chắc chắn bạn sẽ đạt được những kết quả tuyệt vời trong tương lai không xa!

You may also like...

3 Comments

  1. I appreciate your work, thanks for all the great articles.

  2. I was curious if you ever considered changing the layout of your website? Its very well written; I love what youve got to say. But maybe you could a little more in the way of content so people could connect with it better. Youve got an awful lot of text for only having 1 or 2 pictures. Maybe you could space it out better?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *