Đến thời điểm em post nhiệm vụ này thì nó đã trễ deadline đâu hơn 10 ngày. Đối với các chị em khác thì đây là nhiệm vụ số 7, tổng kết tuần đầu tiên học Tái sinh thì với việc lần lữa không chịu làm bài của mình, em đã biến nó thành nhiệm vụ sơ kết nửa chặng đường tái sinh của em rồi.
Em đến với Tái sinh, đọc về cách thức học và trả bài tập thì em nghĩ đơn giản nó là một khoá học để mình rèn tính kỷ luật, áp dụng kiến thức để quản trị cuộc sống của mình. Nhưng đến thời điểm hiện tại, Tái sinh hơn cả điều đó, nó là hành trình em đi tìm, đi học về giáo án của chính bản thân mình, tìm về và chữa lành cho chính em với những lần vừa làm nhiệm vụ vừa khóc, như chạm vào cái vết thương trong lòng để rồi phát hiện nó vẫn chưa lành lặn.
Tái sinh không chỉ là giỏi hơn, mà còn là trách nhiệm hơn. Trước hết là trách nhiệm với chính bản thân mình, nhận diện được mình đã luôn sống với tâm lý nạn nhân một cách vi tế bằng việc tự phán xét chính mình. Nó còn nguy hiểm hơn cả việc phán xét người khác vì lâu ngày, nó dẫn đến việc mình không còn lắng nghe tiếng nói của bản thân mình nữa.
Việc đối diện, tự mổ xẻ chính mình chưa bao giờ là việc dễ dàng. Trong tuần đầu tiên, tâm thế háo hức, siêng làm nhiệm vụ chỉ duy trì được ở 2 nhiệm vụ đầu tiên, sau đó em đã tìm mọi cách né tránh trong vô thức với những câu nói như: những thứ này mình đã học bao nhiêu khoá rồi có thay đổi được đâu, thôi mệt quá để mai làm, thôi lười mở máy tính lên quá….
Sự chuyển biến nhất là vào hôm làm nhiệm vụ thứ 3, khi em đã dậy được vào lúc 4h sáng và loay hoay mở máy tính không được. Em đã tiếp tục bỏ cuộc hơn 30’ với lý do vô cơ quan sử dụng máy tính rồi hả làm. Thật may lúc đó vang lên trong đầu lời nói của cô giáo “Cách ta làm một thứ là cách ta làm mọi thứ”, em đã quyết định làm bài trên ipad và đi được cả một chặng đường tới nhiệm vụ số 12.
Mà đường đi này đâu phải lúc nào cũng bằng phẳng, đâu phải lúc nào xe ta cũng bon bon trên đường. Tới nhiệm vụ số 12 em lại bỏ cuộc với lý do thứ bảy, chủ nhật phải tiếp đám giỗ ở nhà, mệt quá không làm nổi bài số 13 dẫn đến chậm luôn bài số 14. À, còn một lần lần lữa mãi không làm nhiệm vụ số 6 do không biết cách ghép hình. Những lúc như thế, những nhiệm vụ, những bài chia sẻ truyền động lực của các chị trong group, những lời chia sẻ trong các Workshop của cô giáo lại vang lên trong đầu. Chỉ một khoá học 4 tuần mà đường đi trong tâm mình cứ lên xuống khúc khuỷ, nhưng qua những lần làm xong nhiệm vụ, mọi thứ cứ như tự ngấm vào người và chuyển hoá dần dần, chỉ khi nhìn lại một hành trình đã qua, so sánh với bản thân ngày đầu tiên, ta mới có thể nhận thấy sự khác biệt.





