Thuý ơi em ở đâu? Sao em nói biến mất là biến mất vậy? Em đã đưa hai con đi đâu? Anh đã về quê để hỏi thăm tin em nhưng chẳng ai biết. Đến lúc này anh mới nhận ra anh đã đánh mất em từ lúc nào mà anh chẳng hay. Anh không biết em chơi với ai, bạn bè của em ở đâu, nếu một ngày thất lạc em, anh không biết tìm em thế nào. Anh rất buồn, sự ham muốn của một thằng đàn ông tệ bạc đã khiến anh đánh mất em và con. Anh đã ngạo nghễ mà nghĩ rằng khi xa anh, em sẽ chẳng thể nào sống được. Anh muốn em phải quay lại và xin lỗi anh để cho hai đứa con sống tốt. Anh đã dùng con làm vũ khí…Để rồi lúc quay trở về nhà, không thấy bóng dáng của em và hai con. Anh mới nhận ra sự ngu dốt đến cùng cực của mình. Anh hối hận vô cùng Thuý ạ. Nếu em mở máy, dùng lại chiếc sim này, hãy nhắn lại cho anh để anh biết ba mẹ con em vẫn ổn. Anh chỉ cần thế thôi, anh hứa, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em và con tổn thương nữa.
Tin nhắn của Quân làm cô nức nở, cô cứ nghĩ cô sẽ chẳng còn cảm giác gì với người chồng bội bạc kia, nhưng không. Trái tim cô vẫn nghẹn ngào, đau nhói khi nghĩ đến anh. Có lẽ cách tốt nhất là đối diện với nỗi đau chứ không phải trốn chạy nó. Có lẽ cô cần phải sốc lại tinh thần, tự chữa lành những tổn thương mới là cách tốt nhất để cô có thể tái sinh và bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Cô đã quyết định vào lại face, mở lại điện thoại và đối diện với quá khứ đầy những đau thương, cay đắng của cô. Bởi cô biết, đó là bài học mà cô buộc phải bước qua, nếu không nó sẽ còn lặp đi lặp lại trong thời gian tới.
Cô nhắn cho Quân “ba mẹ con em vẫn tốt, cảm ơn anh, thời gian qua em tắt máy để muốn có thời gian suy ngẫm. Em nghĩ em đã ổn hơn, cuộc hôn nhân của chúng ta dù sao cũng đã khép lại, em không muốn để nó làm tổn thương các con. Em vẫn chỉ nói với các con là anh đi công tác, mẹ con ta sẽ ra ngoài trải nghiệm một thời gian. Thế nên anh đừng vội nói gì với con, hãy cứ gặp gỡ và yêu thương con như trước kia. Nếu anh muốn gặp con, em sẽ sắp xếp thời gian cuối tuần để ba bố con đi chơi cùng nhau. Chào anh.”
Quân đã bật khóc khi nhận được tin nhắn của vợ, có lẽ khi đánh mất đi những thứ quý giá, anh mới hiểu hết được giá trị lớn lao của nó. Anh đã từng lao ra ngoài, tận hưởng những thành quả tuyệt vời mà anh đạt được trên thương trường. Anh đi xe sang, có nhà xịn, xuất hiện ngập tràn trên các trang báo lớn với vị thế là một doanh nhân thành đạt. Nhưng lúc này đây, anh nhận thấy, anh chẳng có gì, bên trong anh là một khoảng không vô vị. Anh từ bé đã thiếu đi sự quan tâm của cha mẹ, cha mẹ anh dù cực kì giàu có nhưng họ luôn bận rộn với những dự án hoành tráng. Người gắn bó với anh nhất lại chính là cô giúp việc, chỉ có cô mới cho anh hơi ấm của gia đình. Nhưng một ngày cô phải rời đi vì những đứa con. Khi chia tay, cô đã ôm anh vào lòng và nói rằng “cố lên chàng trai, con phải sống thật tốt, thật khoẻ mạnh, những ngày đi làm ở đây chính con là người giúp cô vơi đi nỗi nhớ các con ở quê nhà nhưng cũng chính con đã cho cô biết cô nhất định phải trở về bên các con của mình vì chúng cần cô hơn bất cứ điều gì.”
Anh đã khóc rất nhiều những ngày sau đó, bố mẹ anh chỉ biết đưa anh đi chơi, cho anh những món đồ xa xỉ nhưng họ chưa bao giờ cho anh thời gian, sự quan tâm và tình yêu thương đúng nghĩa. Họ chưa bao giờ cùng ăn với anh bữa cơm, lắng nghe những câu chuyện của anh ở trường, hỏi thăm anh ngày hôm nay thế nào? Đi học có gì vui, anh chơi với ai, bạn bè anh thế nào? Thầy cô đối với anh ra sao? Anh đã thích cô bạn nào trong lớp chưa? Chỉ có cô giúp việc mới hỏi thăm và cho anh sự yêu thương mà anh khao khát. Cuộc trò chuyện nào của anh với cha mẹ cũng toàn hỏi: con còn tiền tiêu không? con được bao nhiêu điểm? kì này con xếp thứ mấy? tuần sau có lịch gì không? Bố mẹ sẽ cho con đi công tác cùng, nhưng để làm gì, chỉ để khoe với đối tác về bảng xếp hạng và thành tích của anh. Vài câu trò chuyện xong, bố anh lại đi nghe điện thoại, mẹ anh lại tiếp tục với chiếc điện thoại trên tay cùng dòng trạng thái “gia đình là số một”. Hình ảnh cha mẹ bên cạnh anh với một mâm cơm xa hoa, khiến nhiều người suýt xoa ngưỡng mộ mà không biết rằng có một đứa trẻ trong đó đầy rẫy những xót xa.
Anh đã cô độc thế nào trong thế giới của chính mình có lẽ chỉ mình anh biết. Ngày anh bước ra khỏi thế giới đó chính là ngày anh gặp Thuý – người vợ tào khang của anh. Cô sinh ra trong nghèo khó nhưng cực kì lạc quan, tích cực và giàu lòng yêu thương. Khi thấy anh ngủ quên, cô đã đến bên và lay anh dậy vì thư viện đã tới giờ đóng cửa. Nụ cười và giọng nói của cô khi ấy đã khiến anh rung động. Anh đứng dậy rồi ra về, cô cũng chẳng khó chịu vì thái độ trịch thượng của anh lúc ấy.
Những ngày sau đó, không biết có phải là do định mệnh hay không mà đi đâu anh cũng gặp cô. Lúc đi trong quán cà phê, cô là nhân viên phục vụ tại quán. Có lẽ cô không nhận ra anh, cô cứ tươi tắn, rạng rỡ lắng nghe và phục vụ cả nhóm bạn của anh mà chẳng mảy may biết đôi mắt anh phút chốc lại nhìn cô. Tối đến, khi anh vào một quán quen để thưởng thức âm nhạc thì bất ngờ được nghe giọng hát của cô. Hoá ra cô hát hay đến vậy, cô hát tặng một người bạn thân của mình cùng với lời nhắn nhủ vô cùng ấn tượng. Ngày tiếp theo anh lên thư viện cũng lại gặp cô ở đó. Cô đang đọc rồi ghi chép liên tục. Đôi khi anh tự hỏi, có phải do cô ấy cố tình tiếp cận anh không, sao đi đâu anh cũng nhìn thấy. Nhưng sự bận rộn và vô tình của cô ấy khiến anh loại bỏ suy nghĩ này. Cô có chút vướng bận nào về anh đâu.
Rồi anh quyết định chinh phục cô, những tưởng mọi thứ dễ dàng như bao cô gái mà anh đã từng có được. Thế nhưng cô thì khác, ngay lần gặp đầu tiên cô đã nói “em mới được bạn em nói về anh, em nghĩ chúng ta không hợp đâu, ta ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, chúng ta sẽ không có tương lai gì đâu anh ạ. Em nói thẳng thế này không phải vì em kiêu căng hay thể hiện bản thân mà vì em biết em ở đâu. Cảm ơn lời mời uống nước hôm nay của anh.” Cô đã lựa chọn nói ra những suy nghĩ của mình khi cô biết bạn thân của cô cũng rất thích anh. Cô ấy có gia cảnh phù hợp với anh hơn cô rất nhiều, cô cũng không muốn mất đi tình bạn ấy.
Cô đã nhủ lòng rằng bối cảnh của cô không phù hợp để tiến đến bên anh, hơn nữa anh lại là một người xem chuyện tình cảm như trò chơi. Và đây là cách tốt nhất để cô tránh đi những phiền muộn không đang có. Nhưng trò đời, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Sự thẳng thắn, khảng khái và thú vị của cô đã khiến anh không thể nào rời mắt. Anh làm mọi cách để theo đuổi cô, nhưng vẫn bất thành. Cuối cùng, anh lựa chọn thay đổi bản thân để có thể hoà hợp với cuộc sống của cô. Đó cũng là thời gian, anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Có lẽ tình yêu, sự chân thành của anh đã chạm được đến cô – người con gái chưa một lần biết yêu.
Sau một thời gian yêu thương, gần gũi bên nhau, cô đã có có thai. Chuyện đó khiến mẹ anh phát điên, mẹ ép cô phải bỏ đứa bé, rời xa con trai của bà. Giây phút đó cô đã suy sụp, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh đến bên cô, chống lại sự phản đối của mẹ, nhưng thời điểm ấy anh nhận ra, nếu không có sự o bế của cha mẹ, anh sẽ chẳng là gì cả. Tiền bạc, xe cộ, nhà cửa, chỉ cần mẹ tịch thu, anh sẽ trắng tay. Anh đã lựa chọn đồng hành cùng người anh yêu thương. Cô vì mệt mỏi, lao lực và suy nghĩ rất nhiều mà đã không giữ được đứa bé. May mắn là sau đó hai bé con lại lần lượt đến với vợ chồng anh. Nhưng đó cũng là thời điểm anh bận rộn nhất, anh thèm khát được chứng minh cho cha mẹ thấy anh giỏi giang thế nào, anh thèm khát được cả thế giới công nhận anh tài hoa, ưu tú và có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn. Nhưng giờ đây anh nhận ra, anh đã có được nhiều thứ nhưng lại đánh mất đi thứ quan trọng nhất chính là tình thân.
Anh đã vì cô, vì con, vì gia đình để phấn đấu có được sự nghiệp như ngày hôm nay nhưng không biết từ khi nào anh đã bỏ rơi động lực ấy để theo đuổi những thứ hào nhoáng ngoài kia. Đã lâu lắm rồi anh chẳng có giây phút nào để suy tư, để nhìn lại xem đâu là điều quan trọng nhất mà anh cần ưu tiên. Có ai đó đã nói rằng ngày ta nằm trong quan tài, sẽ chẳng có chiếc xe tải chở rác nào chạy theo phía sau. Bởi khi ta rời đi ta sẽ chẳng thể mang theo bất cứ thứ gì, thứ duy nhất có thể theo ta xuống mồ là sự thanh thản. Mà sự thanh thản trong tâm hồn này chính là những điều ta từng làm, đã từng cho đi, đã từng để lại dấu ấn lên tâm trí và trái tim ai đó chứ không phải những gì ta đã giành giật được.
Quãng thời gian vợ con anh biến mất khỏi thế giới của anh, anh đã tự trấn an rằng cô ấy sẽ trở về. Người con gái ấy đã từ bỏ mọi thứ để theo anh ngay cả khi anh không có gì, không lẽ giờ đây cô lại ngu ngốc từ bỏ anh khi anh có mọi thứ ư. Nhưng anh đã nhầm, anh không hề thấy bất cứ một tin nhắn, một cuộc điện thoại nào kể từ khi cô cùng con bước đi. Anh vội vã gọi điện, nhắn tin nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng bíp kéo dài. Anh tìm thông tin ở các trang mạng xã hội nhưng cô đều đã đăng xuất hết. Anh cố giữ bình tĩnh để nhớ ra tên một vài người bạn của cô, nhưng anh không có số của ai. Anh vội vã về gia đình cô để mong có thể tìm được cô ở đó nhưng bố mẹ cô nói, không thấy cô về. Họ bảo kể từ ngày cô báo là đi du học, cô chưa trở về nhà lần nào. Một tháng trước cô gọi điện báo là cô sẽ đi công tác một thời gian, báo bố mẹ đừng lo lắng, khi nào yên ổn cô sẽ chủ động gọi cho họ.
Anh nhận ra cô đã vì anh mà hi sinh mọi thứ, thanh xuân, công danh, sự nghiệp và cả trái tim mình. Cô chưa từng được mặc váy cưới mà đã sinh cho anh hai thiên thần xinh xắn đáng yêu. Cô bỏ lại khao khát được khẳng định mình để ở nhà nội trợ, vun vén, làm hậu phương cho anh xông pha. Cô cũng ngậm ngùi giấu kín cha mẹ về việc đã có con, có chồng chỉ vì không muốn họ đau lòng và lo lắng cho cô. Ngay cả lúc này đây, khi cô chẳng có gì trong tay, cô cũng lựa chọn một mình đương đầu với mọi thứ.
Không hiểu sao lúc ấy anh lại nhớ đến lời cô nói “nếu một ngày em nhận ra, anh đã thay lòng, em nhất định sẽ rời đi, khi ấy anh đừng đi tìm em, em nhất định sẽ trốn anh rất kĩ”. Anh đã khóc, lâu lắm rồi anh mới khóc như một đứa trẻ…Anh đã dành cả tuần trời chỉ để suy ngẫm, để nhìn lại cuộc đời mình…Và tin nhắn cô phản hồi đã khiến anh bật khóc đến nghẹn ngào. Anh nhất định sẽ thay đổi, sẽ làm lại từ đầu, sẽ cùng cô chăm sóc và nuôi dạy hai đứa con. Có thể mãi mãi anh không được cô tha thứ, chấp nhận nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần thấy ba mẹ con mạnh khoẻ, an yên, anh sẽ chẳng bao giờ hối tiếc.
Anh biết mình xứng đáng bị trừng phạt nên anh chấp nhận mọi thứ từ cô, thế nhưng điều làm anh bất ngờ là cô không đay nghiến, không chỉ trích anh. Cô nói chuyện một cách lịch sự, tử tế nhất có thể. Cô cử xử như một người xa lạ, chính điều ấy lại khiến anh chua xót. Anh mong đến ngày cuối tuần để có thể gặp lại mẹ con cô. Anh đã sai khi không có thời gian ưu tiên đúng nghĩa cho gia đình, cho cô và hai con. Anh luôn tự nhủ gia đình là số 1 nhưng cô và con luôn xếp sau rất xa so với sự nghiệp, danh vọng và khát khao tiền bạc của anh. Nếu không có sự chia ly lần này anh sẽ sống trong vòng xoáy ấy mà mãi mãi chẳng thể nào thoát ra. Anh sẽ khiến hai cô con gái của anh lặp lại sự tổn thương như thuở bé mà anh từng phải chịu đựng….
“Một trăm năm sau, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến số tiền trong tài khoản của tôi, ngôi nhà tôi từng sống hay chiếc xe tôi từng lái. Nhưng thế giới có thể sẽ khác đi vì tôi đã đóng góp một phần quan trọng trong cuộc đời một đứa trẻ”. Mày nhất định phải sống khác đi Quân à. Lúc này đây lần đầu tiên anh nghiêm túc viết ra những thứ quan trọng nhất cuộc đời mình mà anh cần phải ưu tiên. Anh muốn khi gặp lại ba mẹ con cô, anh đã trở thành một con người khác, không phải một tên Quân đốn mạt, lăng nhăng đã từng nhiều lần bỏ bê gia đình nữa.