Mình có một học viên loay hoay với vấn đề của bản thân rất lâu rồi. Bố mẹ chồng có tuổi nên không muốn lao động, em trai chồng thì ham chơi nên lúc nào cũng gây ra chuyện. Vợ chồng chị là trụ cột chính trong gia đình. Hai vợ chồng cũng không khá giả cho lắm, chị thì làm văn phòng lương ba cộc ba đồng, tối về mở thêm lớp Tiếng Anh dạy cho trẻ em. Chồng thì đi làm shipper nên lương cũng chỉ tạm đủ để duy trì cuộc sống. Thực ra với mức lương của hai vợ chồng để sinh sống và nuôi thêm một em bé thì không thành vấn đề lắm nhưng cái nặng gánh ở đây là nuôi thêm ba người nữa. Bố mẹ và em chồng. Chị ấy đã nghĩ ra một cách đó là động viên bố mẹ làm thêm tại nhà để có đồng ra đồng vào. Vốn chị bỏ ra, ông bà chỉ việc góp công. Chút thu nhập đó cũng góp phần để gia đình có thêm chút rau chút thịt sống qua ngày. Tuy nhiên ông bà không chịu, thành ra công việc không thông, hàng hoá thì chấp đống lại. Chồng thì không có ý kiến gì vì không dám nói lại với bố mẹ. Ông bà thì quan điểm là tao già rồi phải được nghỉ ngơi, mọi thứ đổ dồn lên đôi vai của vợ chồng chị. Mà chuyện này đã diễn ra gần 10 năm rồi. Nó như một vòng tròn lặp lại, năm nào mình cũng thấy chị tâm sự, kêu ca về nó. Thú thật mình rất hiểu cho tâm trạng và hoàn cảnh mà chị đang phải đối diện.
Mình cũng không có ý phán xét hay chỉ trích chị vì thực tế vấn đề đó nó cứ liên tục ám ảnh tâm trí của chị ấy. Y như một cái gai trong người, nếu không tìm cách xử lý dứt điểm thì nó sẽ rất nhức nhối, khó chịu và mệt mỏi. Tâm trạng không tốt, không khí gia đình căng thẳng, u ám thì dẫn tới sức khoẻ không tốt, vợ chồng con cái và các mối quan hệ khác sẽ dần lâm vào bế tắc. Năng lượng trong gia đình về con số âm thì cực kì ảnh hưởng đến tương lai. Nếu là bạn bạn sẽ làm thế nào trong tình cảnh này? Mình nghĩ mỗi người sẽ có một phương hướng khác nhau để giải quyết vấn đề. Có người thẳng thắn, rõ ràng và giải quyết nó quyết liệt. Có người thì đành chấp nhận và cố gắng cho đến lúc nào không thể cố được nữa thì thôi.
Bản thân mình cũng là người xuất phát điểm rất thấp, hai bên gia đình đều rất khó khăn. Điểm chung duy nhất là hai vợ chồng mình đều chăm chỉ, nỗ lực để vươn lên. Bố mẹ hai bên cũng luôn cố gắng để tự chăm lo cho cuộc sống. Vợ chồng mình có hỗ trợ nhưng chỉ là phần nào đó. Không phải phụ thuộc hoàn toàn nên vợ chồng mình cũng không quá áp lực. Nếu là mình trong trường hợp này mình sẽ KẾT NỐI lại với tất cả các thành viên trong gia đình. Đó là cách duy nhất để thay đổi cục diện. Nếu ta vẫn xem họ là thành viên trong gia đình thì bắt buộc phải ngồi lại và trò chuyện với nhau. Nếu không thì năng lượng tiêu cực, chán nản, thất vọng về nhau vẫn luôn bủa vây khắp căn nhà. Ngồi lại để cả nhà cùng hiểu nhau. Tìm ra lý do vì sao ông bà không muốn làm công việc mà ta đầu tư. Có thể ông bà đang gặp phải rào cản nào đó trong tâm trí. Hãy lắng nghe xem ông bà có cách nào khác để cùng ta thúc đẩy kinh tế gia đình không? Trồng rau sạch, nuôi gà sạch để lấy trứng và thức ăn cũng là một cách rất tuyệt vời để đảm bảo sức khoẻ và dinh dưỡng trong gia đình.
Thay vì đi đường vòng ta đi đường thẳng luôn. Lắng nghe để nhận diện vấn đề, rồi cùng nhau đưa ra phương án xử lý bao giờ cũng là kế sách tối ưu và hiệu quả nhất. Tinh thần đoàn kết trong gia đình là điều ta phải nỗ lực để kiến tạo và nuôi dưỡng. Lâu nay chưa làm thì giờ ta làm, lâu nay chưa có thì giờ có. Động viên, khích lệ cha mẹ, em chồng của mình. Ta nhất định phải làm nếu ta muốn cục diện thay đổi. Không có đường tắt. Chịu trách nhiệm đến cùng với mọi thứ đang diễn ra chính là cách thông minh nhất để ta thay đổi mọi thứ. Quan trọng nhất là ta phải nhìn thấy đâu là cái đích (đầu ra) mà ta hướng tới. Thấy được đích rồi ta bắt đầu thay đổi đầu vào (cách xử lý vấn đề).
Trước kia ngày mới về làm dâu, mối quan hệ giữa mình và bố chồng cũng không được vui vẻ lắm. Bố mình đôi lúc hay soi con dâu, mình thì thích gia đình phải êm ấm, hoà hợp nên mình xin bố họp gia đình ngay sau đó. Mình chia sẻ rất rõ ràng quan điểm và nỗi lòng của mình. Điều duy nhất mình mong là gia đình êm ấm, hạnh phúc. Về nhà là phải vui, nếu về nhà mà cứ phải nhìn sắc mặt nhau để sống thì mình sẽ không về. Mình cũng nói với bố, bây giờ vợ chồng con đang cố gắng nỗ lực để nuôi dạy con cái, phát triển kinh tế gia đình. Nếu bọn con có kinh tế, về già bố cũng có chỗ để nhờ cậy, không phải nhìn sắc mặt ai mà sống. Vậy nên con mong bố hiểu, để gia đình ta luôn vui vẻ, yêu thương nhau. Mẹ thì mất rồi, bọn con còn tí bố thôi. Vậy nên con mong bố khoẻ mạnh, vui vẻ bên con cháu. Con cũng lớn lên trong nghèo khó nên con biết những vất vả, gian truân mà nó đem lại cho chúng ta. Con không muốn bố mẹ, rồi con cái con sau này phải trải qua sự khốn đốn, cùng cực ấy.
Bạn biết không? Kể từ đó bố con mình rất thân thiết. Bố không còn để ý con dâu nữa, gia đình mình về bố sẽ luôn chào đón bằng nụ cười. Bố còn hay gọi điện hỏi thăm cháu, mình kể cho bố nghe rất nhiều điều thú vị về Cốm. Ông lắng nghe thích thú, tình cảm của ông cháu vì thế mà luôn khăng khít, yêu thương. Mình cũng là người tư vấn cho ông về chuyện tình cảm. Lúc nào cũng động viên, bố phải yêu thương Dì nhiều vào. Giờ Dì sẽ là người sát cánh cùng bố, chăm sóc bố thay bọn con đấy. Kết thúc cuộc gọi bao giờ cũng là nụ cười của hai bố con. Hôm đám cưới em chồng mình, bố ngã xe, cứ rên hừ hừ vì đau. Mình cũng lo lắng, đưa bố đi chụp chiếu thấy không sao rồi. Nhưng trời lạnh bệnh xơ cứng biểu bì của ông lại tái phát, nên mình phải lên động viên và hướng dẫn bố cách hít thở sâu. Bố cố gắng làm theo mình, được lúc rồi lên giường nằm nghỉ. Đám cưới bố khá mệt nên vắng mặt, thế nhưng lúc bố đẻ của mình lên. Bố cố gắng dậy để ra tiếp ông. Sự nỗ lực đó đã cho mình thấy bố trân trọng và yêu thương mình thế nào. Tới lúc xong xuôi đám cưới, bố cũng gọi mình ra để nói về chuyện lại mặt cho hai em. Mình ra nói với chồng, Dì và hai em, mọi người bảo thôi để lúc nào cũng được chứ vừa cưới xong, còn phải dọn dẹp nữa. Nhưng mình bảo thôi, mấy khi bố đòi, chiều bố tí đi, bố muốn làm cho xong xuôi cho hai em để mai anh chị còn xuống thành phố. Và mọi chuyện đã diễn ra êm đẹp sau đó.
Điều mình muốn nói ở đây là TÌNH YÊU THƯƠNG. Không có sức mạnh nào lớn lao bằng nó. Nếu cứ chấp nhặt từng chuyện nhỏ thì tình yêu thương ấy sẽ không thể nào chạm được tới từng người. Điều quan trọng là hãy dùng nó cùng với trí tuệ của mình để giúp mỗi thành viên trong gia đình sống hạnh phúc và tốt đẹp hơn. Ai cũng mong muốn trở nên tốt đẹp hơn, vì vậy ta chỉ cần đối đãi với họ như phiên bản mà họ mong muốn trở thành. Họ sẽ từng bước cố gắng, nỗ lực để đạt được điều đó. Mình không dám nhận mình là người vị tha hay nhiều tình thương. Nhưng có lẽ sống trong nghèo khó từ bé, luôn được bố mẹ quan tâm, yêu chiều nên mình kế thừa được từ bố mẹ tinh thần ấy. Gia đình mình có thể rất nghèo về vật chất nhưng tinh thần thì không bao giờ thiếu. Chồng mình luôn nói, bố mẹ vợ có một tình yêu bao la dành cho con cháu. Anh luôn cảm nhận được hơi ấm gia đình khi về nhà bố mẹ. Còn mình mỗi lần về nhà chồng thì cảm nhận của mình cũng y chang.
Gia đình chồng cũng nghèo như gia đình mình, họ hàng bên nhà anh cũng còn nhiều khó khăn nhưng lúc nào mình cũng hạnh phúc, luôn cảm thấy biết ơn vì đã được lấy chồng. Chồng mình thì khỏi bàn, điều mình muốn nhấn mạnh đó tình yêu thương mà họ hàng nhà anh dành cho mình. Cứ về quê là chú thím, cậu mợ, chú dì, các bác lần lượt quà nhà chơi. Ăn uống, hỏi thăm tình hình sức khoẻ rồi công việc của nhau. Chẳng có một chút gì xa cách, để ý nhau. Mình thích về nội là vì vậy. Và để làm được điều đó mình đã trao đi trước, thể hiện sự quan tâm, yêu thương với những người thân thiết quanh mình. Mình lắng nghe, động viên rồi xây dựng tình cảm từng chút một. Cứ về là vợ chồng con cái đi từng nhà chơi, hỏi thăm, động viên rồi mời mọi người qua nhà mình ăn cơm. Bữa cơm ấm cúng như Tết đoàn viên. Mọi người hay bảo nhà Tuấn Nghĩa về như Tết. Lúc nào cũng rôm rả, vui vẻ, nói cười. Mình là người lý trí nhưng cũng là người khá duy tâm. Duy tâm không phải là mê tín mà là có đức tin, mình tin vào trường năng lượng mà mỗi người sở hữu, mình tin vào sự cộng hưởng của từng thành viên trong gia đình với nhau. Mình cũng tin vào luật nhân quả, luật hấp dẫn. Tin vào trong sao ngoài vậy, trên sao dưới vậy.
Khi ta đối đãi với mọi người bằng tình yêu thương, sự quan tâm, thấu hiểu thì họ cũng dần cảm nhận được và thay đổi theo tinh thần ấy. Mình đã chạm được vào từng thành viên trong gia đình theo cách như vậy, đầu tiên là bố chồng, em chồng, em dâu rồi đến các chú các thím, các dì. Để họ trở thành gia đình, người thân thực sự của mình chứ không chỉ là họ hàng, người quen nữa. Những người xung quanh ta ta còn có thể làm được huống hồ là người thân. Bố mẹ chồng kiếp này của ta chắc hẳn đã có duyên với ta từ kiếp trước. Yêu chồng bao nhiêu, ta cũng có thể yêu bố mẹ và những người thân của anh ấy bấy nhiêu. Quan trọng là ngồi lại, trò chuyện, kết nối, chia sẻ những gì ta đang lo nghĩ, đang phải đối mặt để mọi người cùng hợp sức, hỗ trợ và sát cánh cùng nhau. Chỉ có thế mới gỡ gạc từng nút thắt. Không có đường tắt nào cả. Nếu bài học về việc xây dựng, nuôi dưỡng mối quan hệ chất lượng với những người thân yêu ta còn chưa tốt nghiệp được thì nó sẽ vẫn còn lặp lại liên tục theo cách khốc liệt và nan giải hơn nữa. Cho đến khi ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải học hỏi để tốt nghiệp bài học ấy. Vậy nên, nếu trường đời đã giao bài tập lớn cho ta thì ta phải học và hoàn thành nó đi thôi. Học xong bài học ấy thì mọi thứ sẽ xoay vần. Không khí gia đình vui vẻ, hoà thuận thì có muốn nghèo bền vững cũng khó