Thật hài hước là em quên mất tiêu ngày cưới âm lịch của chúng ta ngày 10.10. Đến khi nhớ ra thì ngày ấy đã trôi qua, trong đầu em chỉ nhớ về ngày dương lịch 09.11 của 6 năm về trước, ngày chúng mình đã chính thức về một nhà trong sự chứng kiến của rất nhiều bạn bè, họ hàng hai bên.
Với em chồng không chỉ đơn thuần là tình yêu mà nó còn là sự yêu thương và trân trọng.
1. Vào thời điểm em buồn bã, chông chênh nhất thì anh xuất hiện, anh đã nâng đỡ, vực em dậy như một người bạn, một người đồng hành. Để làm được điều đó có lẽ yêu thôi là chưa đủ, nó cần cả sự yêu thương, sự thấu hiểu và cả lòng dũng cảm nữa. Vậy nên em vẫn luôn biết ơn và trân trọng anh kể từ ngày hôm ấy – ngày anh bước vào cuộc sống của em.
2. Ngày chúng ta cưới nhau, nhà trai anh một tay lo liệu, đi bắt gà, đi đặt mâm, đi gửi thiệp…nhưng em lúc nào cũng thấy anh rạng rỡ, tràn đầy niềm tin vào cuộc sống. Em vẫn nhớ ngày đó chúng mình cùng nhau đi vay ngân hàng để cưới vì anh không đủ chi phí để lo liệu tại thời điểm ấy. Câu tỏ tình kết hôn của anh cũng khác với những cặp đôi khác “em à, nếu chúng mình cưới nhau thì ta phải vay mượn ngân hàng, bởi thời điểm này anh không còn đồng nào sau khi lo xong cho nhà cửa em ạ, anh muốn nói với em trước để sau này cưới về em không giật mình vì có khoản vay của ngân hàng. Ý em thế nào, nếu không thì chờ anh khi nào một vạch hai sao thì vòng nhẫn cưới anh trao tay nàng nhé”. Rồi em đồng ý để cưới, để về chung một nhà để đồng hành cùng chàng trai năm ấy đã song hành cùng em.
3. Cuộc sống giản dị, bình an, rồi em sinh Cốm, anh yêu con vô ngần, ngày ấy anh đi làm cách xa vợ tận 60km nhưng ngày nào cũng cố phi xuống với hai mẹ con. Ngày em mới sinh con được một tháng, anh bị tai nạn, em đã nghĩ là anh không thể qua khỏi. Khi ấy em tự hỏi “sao vợ yêu, trân trọng chồng như thế ” mà ông trời cứ trêu đùa và thử thách chúng ta. Có lẽ ông ấy nghe được lời khẩn cầu của em đã giúp chồng em tai qua nạn khỏi một cách nhiệm màu. Bị thương như thế nhưng rồi tính ra lại không nặng lắm chồng nhỉ. Ngày vào viện thăm anh, mắt em nhoè lệ vì không nhận ra chồng khi mặt chi chít những vết thương.
4. May mắn một thời gian sau anh đã chuyển được công tác về gần em và con. Em háo hức dọn nhà, trang trí phòng để đón anh xuống, cứ như vợ chồng son lâu ngày không gần nhau ấy. Chúng mình rất ít khi cãi nhau, có kèn cựa, đôi co xíu thì cũng là hai vợ chồng cà khịa nhau cho vui cửa vui nhà. Từ ngày vợ chồng mình có Cốm không khí gia đình lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, dù thời gian dành cho nhau cũng ít hơn ngày xưa.
5. Có người nói với em rằng “với anh vợ là quan trọng nhất” bởi vì người đó sẽ đi cùng anh suốt nhiều năm tháng. Có một người vợ hiểu mình yêu mình thì con sẽ được lớn lên trong bình an, hạnh phúc. Bố mẹ về già cũng được hưởng trọn niềm vui. Còn vợ chồng thì luôn được tái tạo năng lượng mỗi ngày. Với anh đó là điều tuyệt vời và quý giá nhất.
Kể về chồng thì không biết bao nhiêu là đủ, cảm ơn anh vì tình yêu mà anh đã dành cho em, cho con và cho đại gia đình ta. Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho gia đình chúng ta. Sáu năm đi bên nhau là sáu năm em luôn cảm thấy được yêu thương, được nâng niu và trân trọng. Em chẳng mong gì hơn, chỉ mong anh luôn khoẻ mạnh và bình an để song hành cùng em và con anh nhé.
Chúc mừng kỉ niệm 6 năm ngày cưới của chúng mình anh nha! Yêu anh rất nhiều!