Khi ta để tâm vào những gì ta đang làm thay vì để tâm đến kết quả mà ta sẽ gặt hái được trong tương lai, ta sẽ tìm thấy chính mình. Sức mạnh của sự tĩnh lặng thật tuyệt vời.
Không tự đồng hoá mình với suy nghĩ bên trong. Đến khi đọc được cuốn sách này mình mới hiểu sâu sắc điều thầy Thích Nhất Hạnh nói trong sách “ta biết ta là cái biết biết”. Nghĩa là ta biết là mình đang biết điều đó. Khi ngộ ra điều này mình đã trả lời cho học viên K4 lớp Tái Sinh của mình về câu hỏi mà chị ấy băn khoăn ở buổi học trước.
Tình huống: Chị thấy chị là người vô kỉ luật em ạ, bởi chị đặt ra mục tiêu đọc 200 trang sách một ngày nhưng vì mệt quá chị không làm. Mình bảo chị, chị hãy nhận diện rằng ngày hôm đó chị biết mình không kỉ luật vì sức khoẻ không cho phép. Chứ không phải chị là người không kỉ luật. Đừng đồng nhất suy nghĩ với bản chất của mình. Và chị ấy đã nhận ra, thực sự chỉ là tình huống ấy chị không kỉ luật mà thôi chứ bản chất chị vẫn là người rất kỉ luật đó chứ. Vào học đúng giờ, nộp bài đúng hạn và quan trọng nhất là chị duy trì được những gì chị cho là quan trọng trong vài năm liền. Đó chẳng phải kỉ luật sao.
Hãy tập chú tâm vào từng việc ta đang làm, từng người ta đang gặp. Ta sẽ cảm nhận được những điều kì diệu mà lâu nay ta bỏ lỡ. Nếu chưa quen hãy bắt đầu với năm giác quan. Lúc này đây khi đang ngồi viết bài chia sẻ, tai mình đang nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mũi mình vẫn hít vào thở ra đều đặn, mắt mình đang nhìn vào màn hình, đầu mình tập trung để viết ra những điều mình nghĩ tới, còn lưỡi thì không ngừng tiết nước bọt. Mình đã thực hành điều này sâu hơn sau cuốn “thức tỉnh mục đích sống” và đến hôm nay thì tường tận, rõ ràng hơn nữa.
Việc ta so sánh mình với ai đó, kể lể về ai đó thì mục đích cùng chỉ để chứng minh ta tốt đẹp hơn họ, ta đúng hơn họ. Điều này nhằm giúp bản ngã của ta được củng cố thêm về mặt hình tướng mà thôi. Cơ mà đây cũng là cách nhanh nhất để ta đánh mất chính mình, đánh mất đi bản chất chân thật trong ta. Thôi so sánh, thôi kể lể về ai đó…ta đơn thuần là chấp nhận cách hành xử của họ trong tình huống đó. Và không đồng nhất cách hành xử ấy với con người của họ.
Giây phút hiện tại là thứ duy nhất ta có quyền nắm giữ. Những chuyện đã qua nó đã lùi xa, nếu mãi chìm đắm trong đó ta sẽ đánh mất đi giây phút thiêng liêng, tuyệt vời mà ta cần hướng tới, đó chính là HIỆN TẠI. Thế còn tương lai thì sao? Tương lai là thứ ta sẽ đạt được, sẽ tạo dựng mai sau nhưng đừng để bản thân bị cuốn theo nó. Nếu không ngay cả khi đạt được những điều ta muốn rồi ta vẫn thấy chông chênh, bất ổn và không thoả mãn như thường.