Kiến thức Kỹ năng Rèn luyện Thái độ Thấu hiểu

GIỌT NƯỚC MẮT MUỘN MÀNG

12 giờ đêm, bỗng chuông điện thoại reo lên, Quân cũng giật mình tỉnh giấc. Giờ này nếu có cuộc gọi ở máy anh thì chỉ có thể là số điện thoại được lưu ở chế độ yêu thích. Nghĩ tới đó, Quân vội vã chạy ra khỏi giường lao đến bắt máy. Người đó là Thuý, bất giác trái tim Quân run lên, anh tự trấn an bản thân là phải bình tĩnh nhưng khi thấy tiếng nức nở của Thuý, anh đã rơi vào lo lắng tột độ.

– Anh ơi, giúp em với, em không biết nhờ ai, Phương Nhi bị sốt cao, còn Linh Chi thì đau mắt đỏ, con khó chịu khóc mãi không nín. Em định chờ đến sáng mà Nhi sốt cao quá, em chườm nước ấm mãi mà không ổn, con có dấu hiệu lên cơn giật. Em sợ quá…anh ơi, con mà có mệnh hệ gì em chết mất…

– Bình tĩnh, bình tĩnh, gửi anh địa chỉ nhà, anh đến ngay với ba mẹ con….chờ anh nhé.

Lần đầu tiên Quân thấy vợ mình hốt hoảng đến vậy, có lẽ nỗi đau từng mất con đã khiến cô trở nên sợ hãi, bất an mỗi lần con ốm. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nức nở đến vậy, hai bé con cùng ốm đã khiến cô rơi vào lo lắng tột độ. Trong mắt anh Thuý luôn là một người mẹ tuyệt vời. Cô có thể dành cả ngày để học cách làm các món ăn mới để nấu cho hai cô công chúa nhỏ. Ngày xưa anh cảm thấy điều đó thật phí hoài, thời gian với anh là vàng bạc đúng nghĩa. Anh là người luôn định nghĩa mọi thứ bằng vật chất, nên thời gian cũng không ngoại lệ. 4 – 5 tiếng dành cho vợ con là quá dài, 4 – 5 tiếng ấy ở bàn tiệc, anh đã có thể có thêm rất nhiều mối quan hệ chất lượng. Những mối quan hệ ấy sẽ cho anh vô số tiền bạc và tài sản mà ai ai cũng thầm ao ước. Thế nhưng anh nhận ra có những thứ xưa kia anh nghĩ nó là thật lớn lao nhưng giờ đây anh lại vô cùng nhỏ bé, và ngược lại có những thứ anh xem là nhỏ nhặt đời thường thì bây giờ anh lại thấy nó quý giá vô cùng.

Ngôi nhà xa hoa, chiếc xe siêu xịn, sự nổi tiếng trong giới làm ăn sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu những người anh yêu thương không còn bên anh nữa. Anh đã từng biết bao lần không nghe điện thoại của vợ khi đang trò chuyện cùng đối tác. Anh luôn nói rằng anh làm mọi thứ vì gia đình nhưng quả thực nó chỉ là lời biện minh cho sự vô tâm của anh mà thôi. Kể từ ngày 3 mẹ con cô biến mất, anh đã cảm thấy trống trải, chông chênh và mất phương hướng. Người ta bảo có không giữ, mất đừng tìm, câu nói đó đến giờ anh mới thấm đẫm ý nghĩa của nó. Anh từng chạy đi khắp nơi để tìm kiếm những hình bóng thân quen nhưng càng tìm càng bặt vô âm tín. Anh đã từng oán giận, khó chịu, buông những lời cay đắng với cô, nhưng rồi chỉ một thời gian ngắn sau đó anh đã lâm vào đau đớn, chua xót và hối hận đến tột cùng.

Thuý chưa bao giờ nặng lời với anh, cũng chưa hề ca thán, oán trách sự vô tâm, thiếu trách nhiệm của anh, thay vào đó cô luôn nhẫn nại và âm thầm chịu đựng tất cả. Thời gian đầu anh còn dành được 20 phút để trò chuyện cùng cô, để hỏi han các con nhưng dần dần anh đánh mất luôn cả 20 phút ngắn ngủi ấy. Thường lúc anh về đã là 12 giờ đêm, lúc đó vợ con anh đều đã say giấc ngủ. Thời gian đầu vợ còn thức chờ anh về nhưng sau đó, cô đã không chờ đợi nữa. Không chờ nhưng anh biết cô vẫn chưa ngủ, có hôm trong cơn mê man của rượu, anh đã nghe thấy tiếng cô nghẹ ngào. Thay vì quay sang hỏi han, anh lại ôm gối sang phòng khác để ngủ. Anh là một người chồng tuyệt vời thế cơ mà. Anh đã dần bào mòn đi tình yêu mà cô dành cho anh một cách phũ phàng như thế.

Anh luôn vô tư đón nhận sự quan tâm, yêu thương của cô và mặc định điều đó là đương nhiên. Anh có nhìn mà chẳng hề thấy, anh không thấy được sự mòn mỏi chờ đợi của vợ. Anh cũng chẳng thấy sự khao khát yêu thương, quan tâm từ cô. Và tuyệt nhiên sự mất kết nối giữa anh và hai con anh cũng không hề nhìn thấy.

Thời gian qua, anh đã tự vấn bản thân rất nhiều, anh cho bản thân một khoảng thời gian chỉ để ngồi lại và suy ngẫm, đâu là điều thực sự quan trọng mà anh cần ưu tiên. Sau những tháng ngày tự vấn ấy, anh nhận ra hạnh phúc gia đình là thứ mà anh phải ưu tiên số 1. Thứ các con anh cần không phải là tiền bạc, là những bữa ăn sang trọng, là những món đồ chơi xa xỉ mà đó là thời gian, là tình yêu thương của anh. Anh đã rất nhiều lần tự nhủ nếu cuộc đời này cho phép anh được làm lại một lần nữa, nếu anh có thể tìm lại được vợ con của mình, anh nhất định sẽ dành thời gian để sửa sai, để bù đắp, để kết nối lại với những người mà anh cho là quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Có thể anh sẽ không nhận được sự thứ tha của vợ, nhưng điều đó cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tình yêu thương mà anh muốn dành cho ba mẹ con.

Anh đau lòng khi thấy vợ con mình sống trong một dãy trọ nhỏ, sự hớt hải, lo lắng trên gương mặt của cô làm anh không khỏi xót xa. Cô luôn giữ được bình tĩnh trong mọi chuyện nhưng chỉ cần con ốm hay gặp nguy hiểm là cô cuống quýt lên. Có lẽ việc mất đi bé con đầu tiên đã khiến cô suy sụp và ảnh hưởng rất nhiều. Thế nên mỗi lần con ốm, cần phải đi viện là cô lại nức nở đến đau lòng.

Anh chạy vội về xem tình hình của hai con, lấy vài bộ quần áo của hai bé rồi đưa ba mẹ con cô vào viện. Người trông con, người lo liệu giấy tờ, thủ tục, chỉ một lát sau hai bé con đã ngủ ngoan. Nhìn thấy gương mặt gầy rộc, xanh xao của cô mà lòng anh chua xót. Anh lấy áo của mình đắp cho cô, rồi lại chìm vào suy tư. “Mày đã làm gì vậy Quân, mày từng giận cha mẹ mình vì họ không quan tâm đến mày, cả ngày chỉ lao vào sự nghiệp, danh vọng và tiền bạc, nhưng rồi giờ đây, mày lại lặp lại những sai lầm ấy. Đúng là tiền bạc, danh vọng nếu không có sự tỉnh thức thì rất dễ bị nó thao túng và đánh mất đi bản thân. Mày từng nói ta làm việc để sống chứ không phải sống để làm việc, vậy mà mày đã công việc nuốt chửng mày đúng nghĩa. May mắn cho mày là vợ và các con mày vẫn bình an, hãy dành quãng thời gian sau này để bù đắp cho họ Quân nhé”.

Nói rồi, anh ra xe lấy một cuốn sổ và ghi vào những giá trị mà anh ưu tiên: số 1 hạnh phúc gia đình, số 2 phát triển sự nghiệp, số 3 phát triển cá nhân, cuối cùng chính là phụng sự vì cộng đồng. Từ hôm nay anh lựa chọn sẽ sống khác, sống một cuộc đời mà anh mong muốn chứ không phải sống theo bản năng. Anh nhận ra, anh không chỉ đánh mất vợ, mất con mà còn đánh mất chính mình. Những thói quen hữu ích xưa kia đã bị anh lãng quên. Đọc sách, thể dục, đi dạo cùng vợ, đi chơi cùng con, đi nghỉ dưỡng cùng gia đình trở thành một thứ xa xỉ với anh. Anh ngập ngụa triền miên trong lịch trình công tác dày đặc. Sự gần gũi, thân mật giữa anh và vợ không biết đã nguội lạnh từ bao giờ.

Bi kịch cuộc đời không tự nhiên mà đến, nó đã được tạo nên từ mỗi sự lựa chọn của ta trong cuộc sống hàng ngày. Tập trung vào đâu nó sẽ lớn lên ở đó nhưng bỏ bê ở đâu nó cũng sẽ vụn vỡ ở đó. Anh đã bỏ bê gia đình rất nhiều năm nên giờ đây sự chia ly là tất yếu. Anh mong muốn xây dựng một gia đình tràn đầy tình yêu thương, mong muốn là người bạn tâm giao của vợ, mong muốn giúp cô ấy có thể hiện thực hoá được những mơ ước xưa kia. Anh mong muốn nuôi dạy hai bé con nên người, mong muốn được sống, được tận hưởng mọi khoảnh khắc buồn vui cùng các con. Mong muốn có những kỉ niệm đẹp với các con trong những năm tháng các con thơ bé, mong muốn những bữa ăn đầm ấm bên gia đình. Mong muốn anh sẽ là một tấm gương sáng cho các con về cả thân, tâm, trí, thần.

Anh viết ra hết bảng tầm nhìn của gia đình, những giá trị anh mong muốn xây dựng và nỗ lực để đạt được. Dù rằng anh sẽ cần có thời gian để trò chuyện với vợ anh – người mà anh đã từng làm cô tổn thương quá nhiều. Anh cũng viết ra bảng sứ mệnh cá nhân, anh sẽ sống, làm việc và trở thành một con người hoàn toàn mới. Anh sẽ không bao giờ cho phép mình lặp lại những sai lầm xưa cũ, chính những sai lầm ấy đã kiến tạo nên sự bất ổn lúc này trong anh. Anh nhớ Ashley Montagu từng nói rằng “thất bại cá nhân lớn nhất của con người xuất phát từ khoảng cách giữa con người ta có thể trở thành và con người mà ta thực sự trở thành”. Con người anh thực sự trở thành lúc này khác xa con người mà anh từng muốn trở thành.

Anh mong anh có thể trở thành một người chồng, người cha giàu tình yêu thương. Để khi nhắc tới anh, vợ và các con sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào. Ngày Phương Nhi mới ra đời vợ anh khi trò chuyện với bất cứ ai, ánh mắt đều lấp lánh niềm vui và sự tự hào. Thế mà đã rất lâu rồi, kể từ ngày anh sắm nhà mới, xe sang, quần áo đẹp cho cô, ánh mắt của cô chỉ là sự buồn bã, hờn giận. Anh cứ nghĩ cô muốn nhiều hơn thế, cô không biết trân trọng mồ hôi, công sức của anh…anh không bao giờ đủ kiên nhẫn để lắng nghe những điều cô nói, và quả thực anh nhìn nhưng chẳng bao giờ thấy. Anh không thấy những lo toan, vất vả, những đêm mất ngủ của vợ khi con ốm, anh không thấy bao nhiêu tình yêu thương, quan tâm ấy cô đã dồn hết lên những bữa cơm gia đình. Anh không thấy sự bận rộn, vất vả kia đã nuốt chửng cô và khiến cô trở nên già nua, hốc hác…anh chỉ thấy những sự huyễn hoặc, chát chúa trong tâm trí mình.

Kể từ đây anh sẽ chỉ tập trung vào số ít trọng tâm thay vì số đông vặt vãnh. 8 tiếng trên công ty, anh sẽ dành toàn tâm, toàn ý cho công việc. Nhưng từ 6 giờ chiều thì đó là thời gian của gia đình. Anh sẽ mang tinh thần này lan toả đến các nhân viên của mình, bởi anh không muốn họ đi vào vết xe đổ của anh. Bữa cơm gia đình, thời gian dành cho vợ con luôn là ưu tiên hàng đầu. Anh cũng sẽ quay trở lại với thói quen đọc sách và lan toả tình yêu sách cho hai bé con. Bởi anh biết mọi đáp án mà các con mong muốn có được đều nằm cả trong đó. Muốn con trở thành người như thế nào hãy cho con tiếp xúc với những người như thế, và sách chính là cách đơn giản và hiệu quả nhất để giúp con làm được điều ấy. Anh cũng sẽ ngủ sớm, dậy sớm, cùng vợ tận hưởng những buổi sáng trong lành hạnh phúc bên nhau nếu vẫn còn cơ hội…

Liệu chúng ta còn có thể trở về bên nhau sau ngần ấy những đau thương và xót xa không, Thuý ơi……..đến đây những giọt nước mắt lại bất giác chảy dài trên gương mặt anh…..từng giọt, từng giọt đến đau lòng.

Lê Nghĩa

Chào các bạn! Mình là Lê Nghĩa - mình tin rằng bất cứ ai cũng đều có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, chỉ cần họ không ngừng học hỏi, nâng cao kiến thức và kĩ năng thì không gì là không thể. Điều duy nhất bạn cần làm đó là tin vào chính mình, chiến thắng sự lười biếng bên trong để tốt hơn chính mình của ngày hôm qua. Mình chắc chắn bạn sẽ đạt được những kết quả tuyệt vời trong tương lai không xa!

You may also like...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *