Mình mới đọc xong cuốn sách “được học” ngày hôm qua. Cuốn sách dày gần 450 trang, được chia thành ba phần với 40 chương. Sách tuy dày nhưng đọc rất lôi cuốn, thậm chí có đoạn tác giả miêu tả vụ tai nạn của anh trai và người cha còn khiến mình nổi da gà khi tưởng tượng. Với mình đây là cuốn sách rất thú vị, hấp dẫn và truyền cảm hứng. Cuốn sách viết về cuộc sống của Tara Westover cùng gia đình của mình ở núi Buck. Vì cha cuồng đạo Mặc Môn luôn tin vào ngày tận thế, nên cắt đứt mọi mối liên quan với chính phủ và cuộc sống bên ngoài. Dĩ nhiên nó cũng ảnh hưởng đến việc học của Tara cùng các anh chị em của mình, đến tận năm 17 tuổi Tara mới lần đầu tiên đến trường. Và 10 năm sau ngày đầu tiên đó, cô đã giành được học vị Tiến sĩ ngành Sử học tại Đại học Cambridge danh tiếng. Một số điều mình tâm đắc khi đọc cuốn sách này.
?. ??̛̣ ???? ???́? ??̣? ??̣̂?
Vì cha là một người cuồng đạo Mặc Môn nên ông không tin vào chính phủ hoặc hệ thống trường công, điều duy nhất ông tin là Chúa. Thậm chí cả những tai nạn mà ông phải chịu đựng hoặc mang tới cho người nhà của mình ông đều tin rằng đó chính là món quà của Chúa. Vậy nên sau khi ba người con đầu đi học và làm giấy khai sinh thì những người con tiếp theo bao gồm của Tara đều không được đến trường và làm giấy khai sinh. Thậm chí cả cha mẹ đều không nhớ chính xác ngày sinh của cô ấy. Tuổi thơ của Tara cùng các anh chị em của mình đều gắn bó với bãi phế liệu ở chân núi Buck – một công việc vất vả và đầy nguy hiểm.
Nhưng ngược lại cha mẹ của cô lại cho những đứa con của mình tự học tại nhà, dĩ nhiên việc học ấy không thực sự được ưu tiên. Ban đầu người mẹ còn cố dạy cho các chị em Tara nhiều thứ như cách mẹ đã được dạy, tuy nhiên cha của cô là một người cuồng việc. Ông lùa tất cả các anh chị em của Tara ra bãi phế liệu để làm việc. Thời gian học duy nhất của các anh chị em Tara có lẽ là quãng thời gian sau khi đi lao động về. Người anh gần với cô nhất thường dấu cây bút chì để sau đó tranh thủ thời gian học riêng cho bản thân. Anh chàng này ít nói, trầm ngâm, thích đọc sách và thích nghe nhạc. Chính điều này đã thu hút Tara, cô nghe những bản nhạc thánh ca mỗi đêm, sau này cô cũng là người tham gia biểu diễn vô cùng xuất sắc ở nhà thờ.
Chính cuộc sống vất vả ấy lại thúc đẩy niềm khao khát học tập của anh em nhà Tara. Cô từng phải lái xe ba tiếng đồng hồ để tìm người giảng cho mình vài bài lượng giác. Cô cũng phải nỗ lực đến tận cùng để có thể dành học bổng nhằm được ở lại trường đi học, nếu không có học bổng việc học của cô sẽ chấm dứt và cô sẽ trở lại núi Buck kia và tiếp tục cuộc sống bên bãi phế liệu trước kia.
?. ??̃ ??̆?? ??̛̣ ??̣?
Vì không được đến trường nên mọi thứ cô đều phải tự học, tự mày mò và cố gắng. Chính nhờ điều đó đã rèn cho cô một kỹ năng tự học đỉnh cao. Cô tự mày mò, học tập, ôn luyện mọi thứ. Kể cả ngày cô thi tuyển, lần đầu tiên nhìn vào tờ phiếu trả lời trắc nghiệm, cô còn không biết sử sụng chúng như thế nào. Nhưng cô đã nhanh chóng thích nghi và tìm ra được hướng giải quyết cho tất cả vấn đề của mình. Ngày vào trường đại học, cô đã không biết một từ và đứng lên hỏi thầy giáo, mình nhớ đó là từ “diệt chủng”. Tất cả mọi người đều nghĩ cô đang đùa, và ném cho cô cái nhìn không mấy thiện cảm, nhưng thực sự là cô đã không biết từ ấy. Những gì cô biết đều được nghe qua góc nhìn của bố – người mà sau này cô biết rằng ông bị chứng hoang tưởng. Những gì đi vào não bộ của ông đều được chúng xử lý khác đi trước khi truyền tới tai cô và các anh chị em của mình.
Sau lần giơ tay ấy, Tara không bao giờ xung phong phát biểu nữa, cô lên thư viện mượn sách và đọc ngấu nghiến, tìm hiểu những kiến thức mà cô không hề biết. Và rồi chân trời tri thức mở ra cho cô, cô đã học hỏi, nghiên cứu và đào sâu. Kì học ấy cô được A hoàn toàn, và dĩ nhiên rồi, cô đạt được học bổng và có thể tiếp tục việc học của mình. Sau này cô thậm chí còn được một giáo sư khó tính nhất đánh giá cô là một trong những sinh viên có bài luận xuất sắc nhất mà ông từng đọc. Tất cả điều đó có được đều nhờ kỹ năng tự học xuất sắc của cô. Mình tin cô sẽ còn tiến xa hơn nữa trên con đường học vấn của mình.
?. ??̂̃? đ?? ??̛̀ ??? đ?̀??
Tara là một cô gái rất nghị lực và có tinh thần vươn lên mạnh mẽ, nếu không cô đã mãi mãi bị chôn vùi tuổi trẻ của mình ở núi Buck. Bởi cô có một người cha cuồng tín và bảo thủ, ông luôn tin vào những điều ông cho là đúng. Việc học tập của Tara bị bố mẹ cho là bị quỷ Sa tăng ám, bố mẹ cô thậm chí còn nói nếu cô đồng ý để họ rửa tội cho cô thì họ có thể được quay về nhà. Và dĩ nhiên cô gái ấy lựa chọn “hành trình giáo dục của mình” thay vì sống một cuộc sống trước đây, nhưng cô có lẽ đã đánh mất gia đình của mình.
Cha mẹ cô luôn tin vào Chúa, mẹ cô thậm chí còn chữa bệnh bằng việc truyền năng lượng gốc và tin vào những điều thần linh thay vì bệnh viện và bác sĩ. Công việc của bố mẹ Tara cũng phát triển đến mức họ có sức ảnh hưởng nơi khu vực mà gia đình cô sinh sống. Chính điều ấy khiến họ vững tin vào niềm tin của mình thay vì tin vào cô con gái mà mình sinh ra. Việc Tara khác biệt họ, khác biệt tất cả mọi người khiến cô không được chào đón khi quay trở lại căn nhà ấy.
Tara bị ám ảnh rất nhiều bởi bố và các thành viên trong gia đình, đặc biệt là anh trai Shawn của cô. Anh trai cô đã nhiều lần đánh đập và thoá mạ cô, nhưng cha mẹ cô luôn tin người anh trai ấy thay vì tin cô. Cô đã từng bị anh trai nói là “đĩ” khi cô mặc đồ múa ở nhà thờ, đánh đập cô thậm tệ trước mặt người mà cô để ý. Cô đã phải cố gắng gượng cười để cho mọi người thầy đó chỉ là một trò đùa, nhưng có lẽ chẳng ai nghĩ đó là chuyện đùa cả. Tinh thần của cô cũng liên tục phải đấu tranh bởi hai luồng tư tưởng, tư tưởng mới của cô nhờ hành trình giáo dục mà cô học hỏi được với luồng tư tưởng cũ mà cố đã bị nhồi vào đầu từ ngày còn bé. Chính điều đó đã nhiều lần khiến cô mộng du, la hét và đi lang thang trong đêm.
Câu chuyện về gia đình Tara sẽ khiến bạn có rất nhiều suy tư và nuối tiếc, nhưng cuộc sống mà, đôi khi ta buộc phải chọn lựa và cô ấy cũng thế. Cô lựa chọn con người của mình hiện tại thay vì con nhóc 16 tuổi ngày xưa tại núi Buck. Nhưng sự lựa chọn ấy ít nhiều cũng làm trái tim cô nhức nhối và buồn bã….
Một cuốn sách rất hay, bạn không cần phải nghĩ quá nhiều khi đọc cuốn sách này, thay vào đó sống cùng nhân vật Tara và cuộc đời của cô, để thấy rằng “được học” thật ra đã là một đặc ân và nếu bạn yêu thích việc học tập thì không bao giờ là muộn màng để bạn học một điều gì đó.